XtGem Forum catalog
Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 12:56 - Ngày 24/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng




- Nói gì đi chứ... im lặng mãi thế này sao?
- Em muốn được nghe ông nói... nói gì cũng được.
- Nói gì bây giờ...? Giọng ông trầm hơn:
- Mỗi người lính đi qua chiến tranh đều mang một vết thương, một nỗi buồn.

Và rồi ông kể cho tôi nghe vết thương của ông - nỗi buồn của ông, trong những lá thư gửi tôi ông chưa hề viết về nó. Đó là sự mất mát, và cả sự hy sinh của những người lính từ cuộc chiến trở về. Người vợ của ông, do một thông tin nhầm lẫn tưởng rằng ông đã hy sinh, đã đi lấy chồng sau 3 năm để tang thờ ông chăm sóc mẹ chồng. Ông càng buồn hơn và càng đau đớn hơn khi biết người vợ của ông không được hạnh phúc vì gặp người chồng sau quá ích kỷ luôn dằn vặt ghen tuông với quá khứ nhất là khi biết ông còn sống trở về. Ông không biết làm sao, để dành lại người vợ thì không thể, nhưng phải chứng kiến cuộc sống đầy nước mắt của bà, trong lòng ông như bị dao cứa nát đứt từng đoạn, ông luôn cảm thấy có lỗi với người vợ dù thật sự không phải do ông tạo nên. Là nỗi buồn chiến tranh. Chỉ có công việc, những bận rộn của chiến dịch huấn luyện, tập trận, những kế hoạch tác chiến phòng thủ... thuộc việc quân là làm cho ông khuây khoả, cho ông tạm quên.

Tôi lặng người nghe... Thương ông quá. Những tưởng một người lính đi qua chiến tranh với nhiều chiến công, ngực đầy huân chương, mang quân hàm tướng, sống trong vinh quang như thế, không thể có những nỗi đau "đời" như vậy. Trong mắt tôi lúc này, ông không còn là một vị tướng kiêu dũng mà là một người đàn ông có nhiều tâm sự cần được chia sẻ. Tôi không biết nói gì với ông, nhưng trong tôi trào dâng cảm xúc, tôi nắm tay ông..., phút giây đó hình như cả hai chúng tôi cảm thấy một cơn chấn động..., chúng tôi thật gần, một sợi dây vô tình nối hai người.

Tôi trở về thành phố phương Nam, với một trái tim không còn bình yên như trước, tôi luôn nghĩ đến ông, nhớ đến ông, trong những giấc mơ của tôi có lúc ông là một chàng trai trẻ, lúc là vị tướng tóc hoa râm lẫn lộn. Không lẽ tôi yêu ông thật rồi? Tôi không thể xác định gọi rõ tên tình cảm của tôi đối với ông. Những lá thư của tôi gửi ông ít đi những chuyện trẻ con, tôi thi thoảng dùng chữ "nhớ" để bóng gió nói tình cảm của tôi với ông. Thư ông gửi lại vẫn như trước, chân tình nhưng không có một ý nào liên quan đến chữ "nhớ" của tôi, cảm giác ông tránh né hay ông thật sự không để ý. Ông đối với tôi như một người cha, một người anh, người bạn không hơn.

Thư ông gửi tôi dày lên thành một chồng trong ngăn kéo riêng tôi dành cho ông, tôi nghĩ đến ông cũng nhiều hơn, hình ảnh ông choán hết trong tôi không còn chừa chỗ cho ai khác xen vào. Mọi người lấy làm lạ lắm, cứ thấy tôi đi về một mình không hẹn hò ai, bạn bè vài người mai mối giới thiệu, nhưng rồi mỗi khi gặp họ tôi lại nghĩ đến ông và thấy họ vô vị tẻ nhạt, cuộc sống của họ quá giản đơn và ít ý nghĩa, vài lần họ chán và tôi cũng chán nên chấm dứt, bạn bè nản luôn mặc kệ tôi. Dần dần thú vui của tôi sau giờ làm việc, nếu không lang thang nhà sách thì tôi lại đem thư ông ra đọc, đắm mình vào những trang thư và hình dung mình đang được sống cùng thời với ông, vui buồn cùng ông. Tôi nhớ ông, nỗi nhớ cồn cào nôn nao... Tôi yêu ông??? Tôi muốn hụt hơi khi nghĩ đến đó.

Người ta có thể yêu một người lớn tuổi hơn mình thật nhiều, có thể yêu một vị tướng đầy chiến tích vinh quang thời chiến tranh. Và rồi ông... ông có tình cảm gì với tôi, yêu như tình yêu trai gái, hay thương như một cô em gái, một cô bé con như trong các lá thư ông viết cho tôi, ông có vượt được qua khoảng cách tuổi tác, địa vị xã hội mà sống cho tình yêu nếu có... Tim tôi loạn nhịp. Không kìm nén nổi lòng mình, tôi viết một lá thư dài, rất dài, chẳng nhớ bao nhiêu trang gửi ông. Tôi viết về kỷ niệm ngày thơ, tôi viết về cảm nghĩ khi lần đầu gặp ông, tôi kể ông nghe những giấc mơ có ông và những mộng mị lãng mạn, tôi nhắc lại đêm trung du phương Bắc, tôi và ông thật gần nhau... Tôi bày tỏ tình cảm không là chữ "nhớ", mà hơn thế. Tôi nghĩ ông sẽ hiểu, ông sẽ đón nhận, chúng tôi thân thiết đến thế mà. Gửi đi rồi, bỗng dưng tôi lo sợ, nếu ông chối từ, nếu ông cho là tôi trêu đùa... Tôi phấp phỏng chờ đợi...

Một tuần, hai tuần, rồi một tháng trôi qua không thư ông, tôi hơi buồn buồn, định gọi điện thoại, nhưng không đủ can đảm, lại chờ đợi trong hồi hộp. Chờ mãi đến lúc tưởng chừng cạn kiệt sự kiên nhẫn thì thư ông tới. Tôi run run mở, áp lá thư vào ngực nhắm mắt thầm cầu mong nó đem lại cho tôi niềm hạnh phúc như mơ ước... Nhưng tôi không thể đọc hết lá thư dù chỉ có một trang giấy. Ngay từ những dòng đầu ông viết: "... Tôi hiểu tình cảm vô giá dành cho tôi, tôi rất cảm động và trân trọng, nhưng tôi không thể... không chỉ là khoảng cách tuổi tác hay vị trí xã hội mà vì trái tim tôi đã nguyện cống hiến cho cuộc đời quân ngũ. Tôi không còn thời gian để có thể bắt đầu... Hãy nghĩ đến tương lai đang rộng mở của tuổi trẻ. Đừng vì tôi..."

Như một đứa trẻ bị đánh đòn oan ức, tôi bật khóc tức tưởi. Ông làm tim tôi đau, tôi như chơi vơi, trong tôi ông đã chiếm địa vị độc tôn, những lời trong thư ông làm tôi hụt hẫng. Tôi buồn suốt một thời gian dài, như kẻ thất tình, không viết thư gửi ông. Nhưng rồi chỉ một thời gian sau bình tâm lại, tôi và ông lại trở lại vạch xuất phát, thư tôi và ông đều đặn gửi cho nhau như trước và cả tôi lẫn ông như cố tình quên đi hai lá thư kia. Tôi vẫn luôn nằm mơ thấy ông, nhưng tôi không kể về những giấc mơ đó, tôi giữ riêng ông trong tôi, và tôi không thể yêu ai, tôi không đẩy ông ra khỏi trái tim tôi được. Hình ảnh ông hằn sâu, sống trong tôi...

30.4.2005 - Thành phố Hồ Chí Minh.

30 năm thành phố tôi cùng cả nước kỷ niệm ngày giải phóng thống nhất Tổ quốc. Ông lại được mời làm vị khách danh dự của thành phố. Vẫn đẹp ngời ngời trong mắt tôi trên lễ đài. Vẫn làm tim tôi hồi hộp nôn nao xao động. Và khi tác nghiệp y hệt 10 năm trước, tôi vẫn lúng túng bối rối trước ông... dù tôi đã thật sự trưởng thành là người lớn không phải cô bé ngày trước. Khi những cuộc diễu hành biểu dương lực lượng và lễ kỷ niệm kết thúc, tôi gặp ông, giữa chúng tôi hình như có thật nhiều điều muốn nói, ánh mắt nhìn nhau nói lên tất cả, vì chúng tôi thật hiểu nhau, dù không gần nhau.

Đêm thành phố đầy sao, gió lồng lộng từ mé sông Sài Gòn thổi vào, tôi và ông ngồi ở sân thượng toà nhà cao nhất thành phố ngắm Sài Gòn lung linh trong muôn vạn ánh đèn màu. Rất gần nhau, như chính đêm trung du phương Bắc năm nào, vẫn im lặng thật lâu, nhưng hình như cả hai đều hiểu đang nghĩ về điều gì... Vẫn là ông phá tan sự im lặng.

- Mỗi người lính đi qua chiến tranh đều mang một vết thương một nỗi buồn.

Tôi thở hắt ra, như đêm phương Bắc lập lại. Giọng ông trầm xuống:

- Vết thương dù lành nhưng vết sẹo không lành được, mỗi khi trái gió nó lại tấy lên. Nỗi buồn cũng khó xoá, dù thời gian có trôi qua, nó vẫn luôn ám ảnh trong cuộc đời. Tôi là con người của quá khứ, nửa đời chinh chiến mang trong mình nhiều vết thương nhiều nỗi buồn. Tôi còn mắc nợ cuộc đời nhiều lắm, nợ với người đã khuất, nợ với người còn sống, nợ với chính mình. Trong tôi cũng có thật nhiều mâu thuẫn mà tôi không giải quyết được, nó làm tôi vướng vất, đau khổ. Tuổi trẻ của tôi đã qua rồi. Tôi hiểu chân tình dành cho tôi lớn lắm. Chúng ta hãy giữ mãi tình cảm trân trọng, yêu quí nhau như
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Blog Radio 28: Thiên đường có mưa!
» Blog Radio 27: Tạm biệt nhé… tiết học cuối cùng!
» Blog Radio 26: Khi tình yêu chạm tới linh hồn
» Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng
» Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Blog Radio 28: Thiên đường có mưa! Blog Radio 28: Thiên đường có mưa!
Blog Radio 27: Tạm biệt nhé… tiết học cuối cùng! Blog Radio 27: Tạm biệt nhé… tiết học cuối cùng!
Blog Radio 26: Khi tình yêu chạm tới linh hồn Blog Radio 26: Khi tình yêu chạm tới linh hồn
Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng Blog Radio 25: Trong tim tôi có một vị tướng
Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4… Blog Radio 24: Nếu ta yêu nhau vào tháng 4…
1234»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00033s
TextLink: Blog Giải Trí Online