Đông là những ngày dậy muộn. Thượng sách là lấy lòng bác Mão để bác cho qua khi cổng trường vừa đóng. Trung sách là rẽ phải đi bằng cổng bên qua hàng bánh bao-sữa đậu nành và hạ sách là đi vòng cổng sau qua hàng bún ốc. Đông, lớp học đã rộng trông càng như rộng ra, cửa sổ đóng kín mà vẫn không ngăn nổi những cơn gió buốt từ hồ Tây thổi vào. Sương trắng mờ mặt hồ khiến lúc học sinh cấp III không còn bị phân tâm để nhòm nhòm nhìn những đôi trai gái buông mái chèo hôn nhau trên mặt hồ.
...
Và bây giờ, cuộc đời bắt chúng tôi phải đi qua những con đường bê tông nắng cháy da cháy thịt và chỉ cần một chút lơ đễnh thì chỉ một chiếc “công nông” bốc khói mù mịt khiến chúng tôi phải trả giá đắt. Nhưng tôi tin rằng cho dù tôi có già đi đến mấy, cho dù hơi nhựa đường bê tông và khói xe công nông có thể làm da tôi đen xạm và giọng nói tôi nhiều khi trở nên khản đặc và khô cứng thì sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn luôn sẵn sàng, bất kỳ lúc nào, là một nữ sinh tuổi 15. Tôi có thể “ngửi” được mùi của Hà Nội chuyển mùa và mùi của những con đường thân thuộc.
Và tôi tự hỏi, nếu tôi học ở một nơi nào đó khác, nếu tôi không được đi học trên những con đường “đẹp nhất Hà Nội” ấy, nếu 3 năm trời tôi không hít lấy hít để mùi vừa mát vừa nồng của hoàng lan, mùi ngai ngái của lá sấu dập hay cái mùi “mang đầy tranh cãi” của hoa sữa trên đường Quan Thánh, liệu tôi có những xúc cảm, có tâm hồn và một tôi như bây giờ? Bởi những điều kỳ diệu của tuổi 15 bên thầy cô, bạn bè, tuổi 15 trải dài trên con đường đến trường, tuổi 15 sống dưới mái trường Chu Văn An đẹp và lãng mạn ấy đã trở thành một mảnh ghép không bao giờ khuyết trong tôi…
....................
Có lẽ vào thời điểm này, bộn bề tâm trạng nhất chính là các bạn học sinh cuối cấp. Thời gian trôi qua không còn tính bằng ngày, giờ, mà thời gian của các bạn đang được tính bằng chính những tiết học… Mời các bạn nghe bài viết 17 tiết học cuối cùng, gửi từ Blog của ShinHL…
......................
17 tiết học cuối cùng…
3 năm so với một đời chỉ tựa như một cái chợp mắt nhưng là cái chớp mắt diệu kì. Giữ mãi nhé! Thời gian... đừng như giấc mơ tan biến kỷ niệm!
Tạm biệt mái trường!
Tạm biệt mái trường!
Thời gian đừng như giấc mơ...
Cách đây ba năm, cũng tầm này, bạn hùng hùng học, lao vào cố gắng...lao vào thi... để kiếm được một suất trong trường.
Bây giờ. Bạn cũng lao học, cũng hùng hục cố gắng...lao vào thi...để rời trường. Cũng là cái lẽ tất nhiên...là sự chuyển động...là sự thay đổi... Nhưng là để tìm kiếm những sự Khởi Đầu.
Thấy những gương mặt mệt mỏi, căng thẳng. Thấy bạn căng ra như dây đàn. Thấy rõ những lo lắng, những áp lực. Muốn gần mà cứ xa đi... Những giờ học còn tiếng nói cười. Những chỗ vắng. Những cái nhìn ái ngại. Nụ cười không còn hồn nhiên như trước. Ai đó chợt quên nhau... Một thoáng chốc!
Tất cả đang dần kết thúc... Nhưng là KẾT THÚC CHO MỘT BẮT ĐẦU…
Thời gian không ngừng trôi... Đếm ngược. Thời gian chẳng còn được tính bằng năm, bằng tháng, và có lẽ cũng không bằng ngày. Thời gian giờ tính bằng Tiết học!
17 tiết cuối cùng của đời học sinh.
17 tiết cuối cùng của một A2
17 tiết học cuối cùng.. Để sau đó mọi thứ lại được xếp lại gọn gàng, ngăn nắp trong kí ức.
17 tiết cuối cùng.. cho những ai muốn níu giữ lại những kỉ niệm. Cho những dòng lưu bút..Những lời nhắn nhủ.
Để rồi sau đó...
Những ngày vui của tuổi học trò
Những ngày vui của tuổi học trò
Sẽ phải tạm gác lại nỗi buồn. Tạm gác lại sự thiếu vắng. Tạm quên đi những buổi dấm dúi che cho nhau thoát khỏi cái nhìn của thầy hiệu trưởng khi có ai đó quên mặc đồng phục. Tạm quên đi những giờ 10 phút cả hội đánh TNA, nhốt nhau vào nhà vệ sinh. Tạm quên đi bàn học quyền lực. Tạm quên đi những lúc cùng học, cùng chơi, cùng bảo vệ nhau , cùng khóc, cùng cười...
Tất cả dành cho nỗ lực. Dành cho ước mơ. Dành cho...ngày mai... Một ngày mai Thắng - bại!
Thắng - bại..?
Kỳ thi chưa bắt đầu, nhưng sự thắng - bại đã khiến cho những không khí lớp càng trầm xuống!
Kết quả FPT. Có người đỗ. Kẻ suýt đỗ. Và thậm chí là tâm lí ngoài cuộc. Cũng chẳng khá hơn! Tự dưng muốn được cùng tụi nó thử có cảm giác chờ đợi. Cảm giác hy vọng. Bỗng có cái suy nghĩ ấy khi đêm qua nhận được vài cú điện thoại nhờ xem điểm dùm. Bạn bè. Đứa vui. Đứa buồn. Ríu rít hỏi nhau đỗ trượt!
Thấy sự buồn cũng đa dạng. Đứa chưa đỗ buồn vì thất vọng. Đứa đỗ cùng buồn vì không bằng lòng với bản thân. Vì đỗ thấp. Vì muốn cao hơn. Cũng than vãn.Cũng kêu chán. Lạ. Lòng tham (hay sự tiến thủ) của con người... có giới hạn?
Những đôi mắt ấy. Hôm qua là hy vọng... hôm nay lại là những vệt ngang dọc... mất tự tin!
Đứng ngoài cuộc tất cả. Chỉ biết nhìn, biết nghe. Biết nói ra vài câu nhạt thếch mà người ta gọi là sự chia sẻ. Cảm giác đứng ngoài còn tệ hơn cả cái sự đỗ trượt hôm nay của tụi nó. Cảm giác không được chờ đợi. Không đựơc hi vọng. Cảm giác mọi thứ không phải của mình. Không có mình. Quanh quẩn chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc chơi! Cảm thấy chột dạ. Hai tháng nữa, rồi cũng sẽ thế. Nhưng sẽ không chỉ có vài ba đứa. Sẽ là tất cả. Sẽ có những niềm vui tột đỉnh, những nỗi buồn thấm sâu, những nụ cười rạng rỡ, những gục ngã, những thất vọng...
Những cảm xúc sẽ nhiều hơn, lớn hơn...
Nhưng chỉ mong đó sẽ là những điều lạc quan, những niềm vui...cho Tôi, cho tất cả bạn bè tôi. Bởi tôi đã thấy trong ánh mắt của bạn ngày hôm nay là sự quyết tâm tràn đầy! Và cả những tin yêu, những ước mơ cháy bỏng!
Vì khi đó, tôi cũng sẽ không còn là kẻ ngoài cuộc.
CHÚC MAY MẮN CHO TẤT CẢ CÁC BẠN...
...VÀ CHO CẢ TÔI NỮA!
.....................
Một thông điệp đặc biệt chúng tôi muốn gửi tới các bạn học sinh cuối cấp đó là các bạn hãy tự tin vào chính bản thân mình, hãy dành tất cả nỗ lực cho ước mơ và khát vọng. Ngày hôm nay ta tạm biệt mái trường, ngày hôm nay ta đang níu giữ những tiết học cuối cùng bên thầy cô, bạn bè nhưng tiếng trống đã điểm, phượng đã thắm và bằng lăng cũng tím biếc trên từng dãy phố!
Tạm biệt tuổi học trò, tạm biệt áo dài trắng tinh khôi… Tiết học cuối cùng đã kết thúc, kết thúc cho một bắt đầu!
Chúc các bạn thành công trên con đường mình đã chọn!