Mạc Tu Lăng cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình. Anh thì lo lắng cho chân cô ta nhưng chính cô ta lại hồn nhiên không để tâm, một mực muốn đi đến bên đài phun nước ở giữa khoảng sân. Bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên vòi phun nước vẫn chưa được mở, nhưng xung quanh bể đã sáng đèn, ngũ sắc lung linh.
"Thật đẹp!"
Mạc Tu Lăng lắc đầu, có thể là đến một lúc nào đó trong cuộc đời người ta sẽ mất đi hứng thú thưởng thức mấy thứ này rồi. Ví dụ như cái lông bông của thời trẻ, cái suy nghĩ bốc đồng,... đều sẽ theo thời gian mà tiêu biến trở thành hư vô. [...">
"Cẩn thận." Mạc Tu Lăng đỡ lấy Diệp Tư Đình, anh vừa cúi đầu xuống liền chạm đến ánh mắt cô ta. Cảm giác quen thuộc ùa vây lấy anh.
Diệp Tư Đình chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa: "Chúng ta đến đó ngồi đi!"
Mạc Tu Lăng lại dìu Diệp Tư Đình đến đó.
Cô ta ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã tối sầm, dường như nhớ lại chuyện gì vui, con ngươi sáng lên: "Trước đây, em và anh ấy buổi tối hay đến nhưng nơi thế này ngồi nói chuyện phiếm, nói rất nhiều điều bí mật. Chúng em đã có rất nhiều lần nhe vậy, cũng nhau tâm sự, đứng ở một góc độ nào đó mà nói, giữa chúng em cũng rất giống người thân."
Mạc Tu Lăng khựng lại, anh muốn hút một điếu thuốc nhưng tay đút trong túi áo vẫn nằm yên không rút bao thuốc ra.
Diệp Tư Đình nhìn anh: "Anh có thể nói một chút về người con gái kia không? Người ta đều nói, nếu như hai người không quen biết mà có diện mạo giống nhau thì kiếp trước nhất định là người thân."
"Tôi không muốn nói chuyện về cô ấy." Mạc Tu Lăng cúi đầu, thực sự rất muốn rút điếu thuốc ra hút.
Diệp Tư Đình chỉ cười, không hề miễn cưỡng anh. Cô ta sầu não nói: "Ngày này năm ngoái chính là ngày anh ấy xảy ra tai nạn."
Mạc Tu Lăng cả kinh, nhìn Diệp Tư Đình khó xử.
Cô ta thấp cúi đầu, khí chất thường ngày bỗng nhiên biến mất, trái lại mang theo chút dịu dàng của con gái: "Mạc tổng, em có thể..."
"Cái gì?"
"Có thể ôm anh một cái được không?" Giọng nói của cô ta rất nhỏ, trong mắt ngấn lệ.
Anh vươn tay ra: "Tất nhiên có thể."
Diệp Tư Đình ngã vào trong lòng anh, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Thân thể cô ta run lên. Không biết đã bao đêm cô nghĩ về anh, tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, suy nghĩ điều gì, có nhớ tới cô ta hay không, có nhỡ kỹ tên cô ta hay không? Cô ta cúi đầu trong lòng Mạc Tu Lăng, giống như những đôi tình nhân vẫn thường làm, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, nghe tiếng trái tim của anh. Giờ phút này ở trong lòng anh, chính là hình ảnh trong vô vàn giấc mộng của cô ta.
Mạc Tu Lăng có thể cảm nhận được sự kích động của Diệp Tư Đình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì cho dù có phải đánh đổi bao nhiêu thứ cô ta cũng nguyện ý.
Cuối cùng cô ta cũng phải ra khỏi lòng anh, giống như khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thì cô bé lọ lem phải trở về hiện thực. Giấc mộng tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn và ham muốn ấm áp.
"Tôi đưa cô về."
Diệp Tư Đình gật đầu, mang dáng dấp của một đứa trẻ.
Chương 48 - Ngoài dự tính
Giang Nhân Ly không ngờ sẽ gặp lại Tả Dật Phi lần thứ hai. Khó xử, bối rối...
Lúc Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình về nhà của cô ta, Tả Dật Phi đã nhìn thấy. Giang Nhân Ly ngay cả một cơ hội nói dối cũng không có.
Chiều đó, Giang Nhân Ly nhận được một tin nhắn, nói nếu cô đến sẽ thấy được một màn kịch hay. Cô không phải là người hay nghe tin đồn nhảm nhưng có điều cô lại rất tò mò, hơn nữa tin nhắn kia còn chỉ đích danh Mạc Tu Lăng.
Tả Dật Phi vô tình thấy Giang Nhân Ly, liền lái xe chậm rãi đi theo cô. Anh không ngờ lại bị cô phát hiện. Anh không quá hiếu kỳ cô đi đâu làm gì, chỉ là muốn đi theo cô, nhìn thấy cô, chỉ đơn giản như vậy.
Anh lại càng không ngờ lại trông thấy cảnh kia.
Anh ra khỏi xe, đi đến trước mặt Giang Nhân Ly: "Mạc tổng chỉ là đưa cô gái kia về, như vậy cũng không có nghĩa gì..."
"Em biết." Giọng nói của cô cứng nhắc.
Anh nhìn vẻ phức tạp trên mặt cô, rất khó mà nghĩ được hai chữ "Em biết" kia có bao nhiêu phần sức lực.
"Có muốn lên trên đó xem không?" Anh nhìn cô.
Cô đứng tại chỗ. Mọi chuyện như vậy, cô làm sao có thể ra mặt đây? Xuất hiện với vẻ mặt ấm ức, hay vẫn thản thiên thanh cao? Những cái này cô không nghĩ được...
Cô lắc đầu, "Sao anh lại ở đây?" Cô không tin chuyện này là trùng hợp, thế giới này đâu có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy.
Tả Dật Phi xoa mũi: "Vì em ở đây."
Cô cả kinh. Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, khiến cô giật mình, cảm giác như hồi còn học đại học. Nhưng không phải, tất cả đều đã là quá khứ, nếu bọn họ bây giờ có đứng cùng một chỗ cũng không thể có được cái cảm giác như xưa được nữa, người bạn học này, theo năm tháng trôi đi cũng trở nên mờ nhạt dần.
Cô lên xe anh. Ánh mắt anh nghi hoặc nhìn quanh khu nhà: "Em không chờ một chút sao? Có thể anh ta sẽ xuống ngay thôi."
Cô khẽ rùng mình, lẽ nào ở đây lạnh như vậy? Thành phố C tuy mùa đông không có tuyết nhưng không có nghĩa là không lạnh. Sao cô phải ở đây chờ đôi tình nhân kia ở trong phòng ấm áp trò chuyện hay làm chuyện gì khác chứ?
"Nếu như em muốn thì có thể ở đây chờ, anh sẽ không chú ý."
Tả Dật Phi nói xong, sau đó ngồi vào ghế lái xe, cô cũng ngồi vào. Cô vẫn cảm thấy rất lạ, nếu như đi cùng Mạc Tu Lăng, cô tuyệt đối sẽ không ngồi ghế phụ mà ngồi ghế sau, tuyệt đối không tự nhiên như thế này.
Tả Dật Phi quan sát sắc mặt cô. Tuy rằng rất bình thường nhưng rõ ràng anh nhận ra điểm khác biệt.
Cô không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ về chuyện gì.
Anh nắm tay cô: "Nhân Ly..."
Giọng anh mang một chút cảm thán, cô quay sang nhìn anh.
"Em yêu anh ta."
Không phải câu hỏi, rõ ràng là một câu trần thuật sự thật. Anh rất hiểu cô. Nếu như cô không có tình cảm, cô tuyệt đối sẽ không đến đây chứng kiến cảnh này, tuyệt đối không thèm để ý chuyện giữ khoảng cách, cô thà ở nhà ngủ còn hơn lãng phí thời gian vào chuyện này.
Ánh mắt của cô sáng lên: "Anh nói bậy bạ gì đó!" Cô có chút hoảng loạn thu hồi ánh mắt: "Anh đang rất rảnh rỗi sao? Còn có thời gian đi quản chuyện người khác."
Tả Dật Phi cũng không nói nữa, dường như anh vẫn như trước đây vậy, cô không thích, anh cho tới giờ cũng chưa bao giờ ép buộc cô điều gì.
"Đưa em đi đâu?"
"Chỉ cần không trở về nhà, đâu cũng được." Giọng nói có chút dỗi, có chút phiền não, có chút khó chịu.
Nếu như cô biết anh đưa cô về nhà anh thì có đánh chết cô cũng không nói những lời kia. Cô vốn định ra về nhưng Tả Dật Phi nói rất có lý: giờ này ở khách sạn hay đi dạo lang thang chắc chắn không an toàn bằng ở đây.
Cô đồng ý không phải vì nguyên nhân ấy, mà là vì chuyện khác...
Cô vừa vào căn hộ của anh đã nhìn chung quanh đánh giá. Anh nhìn cô, dường như hiểu cô nghĩ gì liền giải thích: "Anh ở một mình."
Cô nhớ tới lần họp lớp trước anh đưa theo một cô gái, không biết tình cảm đã phát triển tới mức độ nào.
Khu nhà này khá thuận tiện, dưới lầu có một vài cửa hàng bách hóa. Cô đi mua một vài thứ cần thiết, lúc trở về Tả Dật Phi đã tắm rửa xong đi ra. Anh cầm khăn mặt lau đầu. Hình ảnh này làm cô sững sờ đứng ngây tại tại chỗ.
"Em làm sao vậy?"
Cô lắc đầu, bây giờ mới phát hiện, hoá ra khí chất trên bọn họ thật giống nhau. Cô nắm chặt tay, không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ miên man, không cho phép bản thân nghĩ đến ba chữ Mạc Tu Lăng. Ba chữ này giống như là lời nguyền ruả vậy, lúc nào cũng ở trong đầu cô, bất cứ khi nào cũng có thể xuất hiện....