Hải Long, Khánh và Tùng là bộ ba nổi tiếng một thời. Hải Long là một người cao ngạo, Huy Khánh hào hoa, còn Tùng thì học rất giỏi. Hiện nay Tùng là một trong những luật sư trẻ có tiếng của miền Bắc và đã có hẳn một văn phòng tư vấn luật lớn.
Trong phòng Long lúc này, Tùng đang ngồi im trên ghế. Long ngồi trong một góc tối, tay mân mê chiếc vòng đeo cổ, chính xác là chiếc nhẫn bạch kim được lồng vào sợi dây chuyền ấy. Thỉnh thoảng ba viên kim cương nạm trên mặt của chiếc nhẫn gặp ánh sáng lại lóe lên. Tùng không biết xuất xứ của chiếc nhẫn ấy, chỉ biết mỗi lần cầm nó trên tay thì Long có vẻ như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, thu mình lại và lặng lẽ.
Một lúc sau, Tùng đứng dậy nói khẽ:
- Tao phải về đây. Việc của mày cứ để đấy tao giải quyết.
Lúc này Long mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hình như hơi buồn. Anh hờ hững đáp lại:
- Không cần đâu, mày cũng đâu rảnh rỗi gì. Tao cũng không muốn kéo mày vào chuyện của tao.
- Vậy cũng được.- Tùng gật đầu miễn cưỡng- Mày vẫn phải cẩn thận đấy nhé! Xưa nay hắn chưa ngán ai, tay chân giang hồ của hắn cũng không phải những hạng tầm thường. Mà tao vẫn thắc mắc, tại sao mày lại có hứng thú với chuyện này thế. Nó không giống mày tí nào.
- Chỉ là một chút thích thú thôi.- Long nhổm dậy.- Tao làm vậy vì tao thích thế. Mà có bao giờ tao thích cái gì phải có lý do đâu.
- Nghe nói hội đua xe lại sắp đua à? Ở đâu vậy?
- Trường đua Ngư Long.
- Vậy à? Tao nhớ năm ngoái theo chúng mày lên Lang Biang mà sợ gần chết.
- Đồ gan chuột nhắt. Thằng Khánh trông nó thế chứ gan nó còn to hơn gan tao nhiều.
- Vâng.- Tùng ngửa cổ cười.- Tao thua chúng mày, được chưa? Thôi, nghỉ sớm đi, ông chủ. Chúc cho cái cơ ngơi đầu tiên của mày sớm hái ra tiền nhé!
Tùng ra ngoài, khép cửa lại và đi sang phòng Khánh.
- Xong rồi à?
- Ừ, xong rồi, tao ghé qua chút rồi về. Long ở đây cùng mày lâu chưa?
- Cũng một thời gian rồi. Tao không thích nó lang thang ở những chỗ khác, với một người như nó là rất nguy hiểm.
- Dạo gần đây có gì mới không?
- Mày muốn hỏi chuyện gì?- Khánh chau mày hỏi lại.
- Có phải có một cô gái nào đó không?
Khánh bật cười:
- Sao mày lại cho rằng đó là một cô gái?
- Vì thái độ của nó như vậy chỉ có thể là bị tác động từ một cô gái. Hay chính là người đã cứu nó lần vừa rồi?
Huy Khánh suy nghĩ hồi lâu rồi nói bằng thái độ nghiêm túc:
- Tao không biết chuyện gì, nhưng tao sẽ không để cô bé ấy thuộc về nó. Nó sẽ làm khổ cô ấy.
- Vì sao?
- Vì cả mày và tao đều thừa hiểu là không bao giờ Long quên được Linh cũng như My Vân mà.
- Hay là vì mày cũng có tình cảm với cô bé ấy? Linh trong lòng nó là một vết thương nhức nhối, nó dằn vặt nó, nhưng không phải là người có thể đem trái tim nó xuống mộ cùng. My Vân lại càng không thể níu giữ được trái tim nó, huống hồ cô ta chính là người đã bỏ rơi nó khi nó cần cô ta nhất.
- Nhưng cô bé này lại chẳng có gì nổi bật có thể khiến cho nó phải thay đổi cả.
- Mày có vẻ hiểu cô ta nhỉ? Đúng là mày cũng đang có tình cảm với người này rồi. Không phải mày muốn thay đổi khẩu vị đấy chứ? Vì so với Long, tiêu chuẩn mày yêu cầu còn cao hơn cơ mà.
- Tao không rõ, chỉ là không thể không nghĩ đến cô ấy. Một cô bé bình thường nhưng lại vô cùng thú vị và tràn đầy sức sống.
- Nếu cả mày và Long cùng yêu cô ta thì sao?
- Tao không tin Long thích Thảo Nhi.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. Mong là hai đứa mày đừng có vì một cô gái mà mất tình cảm anh em.
- Mà Long gọi mày đến có chuyện gì thế?- Khánh chuyển chủ đề.
- À, nó muốn kinh doanh.
- Hả?- Huy Khánh trố mắt ngạc nhiên.- Nó mà cũng có ngày ra mặt làm ăn cơ à?
- Thì chơi dài mãi đâu được. Rồi có ngày nó cũng phải đi cày mà nuôi vợ con chứ. Thấy nó nghiêm túc nên tao không dám gàn. Thế nên tao mới nghĩ có cô gái nào đó khiến nó thay đổi như thế.
Tùng không nán lại chỗ Huy Khánh quá lâu. Khánh rõ ràng bị những lời của Tùng tác động. Trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình chỉ nhất thời bị cá tính của Nhi thu hút, nhưng khi Tùng nói rằng Long đang thay đổi vì một cô gái nào đó, anh lại thấy sợ và lòng ích kỉ tự nhiên trỗi dậy. Anh không muốn cô thuộc về một người nào khác. Hình như đó không còn là sự thích thú đơn thuần nữa, chưa bao giờ anh thấy mình thế này, chưa bao giờ anh lại mong gặp lại một cô gái nào đó nhiều như Thảo Nhi. Chưa bao giờ anh lấy hết lý do này đến lý do khác để chủ động đến tìm người con gái nào. Cũng chưa bao giờ anh lại lo lắng rằng một ngày anh và Long cùng thích một cô gái, vì nếu có thể, thì anh sẵn sàng nhường cho Long. Anh biết Long tính hiếu thắng, muốn có gì là phải có cho bằng được, nhưng anh không muốn nhường Thảo Nhi. Không chỉ vì yêu, mà còn vì không muốn người như cô bé bị tổn thương.
-----------------
Cuối cùng cũng đến ngày mà lớp của Thảo Nhi đi du lịch. Địa điểm đi chơi lần này sẽ là khu du lịch Cát Bà nên ai cũng háo hức, trừ Thảo Nhi. Cô đã quá quen với hòn đảo luôn đầy sóng và gió ấy rồi, vì đó là quê ngoại của cô. Cái chính sách của Trang Anh cuối cùng đã được bãi bỏ vì chỉ có một nửa số thành viên trong lớp là mời được người đi cùng. Trang Chim Lợn nhân cơ hội này đã mời được anh chàng Dark gì đó đi cùng. Anh ta thậm chí còn rất hào hứng với chuyến đi và còn hứa sẽ tài trợ cho quỹ của lớp một khoản kha khá để ăn chơi xả láng.
Thảo Nhi đã nghĩ đến việc sẽ mời Khánh đi cùng trước khi cái luật quái ác kia được hủy bỏ, nhưng tuyệt nhiên trong suốt hai tuần qua, từ cái ngày cuối cùng uống cafe ở Silver Building đến giờ, Huy Khánh dường như bốc hơi hoàn toàn, anh không còn đến tìm cô nữa. Số điện thoại của anh cô cũng vô tình xóa mất sau khi anh đưa Long rời khỏi phòng trọ của cô lần trước. Anh chắc cũng chẳng lưu số của cô, hoặc có lẽ anh cũng không có gì để lưu tâm nữa. Mỗi lần đi trên đường, cô đều chú ý để tìm chiếc xe vàng cam kiểu cách, nhưng không bao giờ dù chỉ là vô tình, cô thấy nó lướt qua. Cũng có thể anh đang lo chuẩn bị cho cuộc đua thì sao? Cô muốn đến phòng khám tìm anh, nhưng nếu tất cả không như cô nghĩ thì người ta sẽ nhìn cô ra sao? Nếu đơn giản chỉ là anh không thích gặp cô thì cô sẽ rất vô duyên sao?
Chuyến đi lần này, cả lớp sẽ ở nhà dì Huyền, dì ruột của cô đang kinh doanh nhà nghỉ ở Cát Bà. Khu nhà nghỉ của dì không rộng lắm, ở gần biển, sạch sẽ và dễ chịu. Ngoài dì ra thì trong nhà còn 5 người làm nữa và cô đều quen họ cả. Có ba nhân viên dọn phòng, một nhân viên lễ tân và anh Công là người hay lượn lờ ngoài bến tàu để chào mời khách, chăm sóc cây cảnh và lái xe.
Sau khi nói chuyện cùng dì, Thảo Nhi đưa các bạn lên nhận phòng và chuẩn bị giúp dì làm bữa trưa cho lớp. Lũ bạn ào ngay ra phố chơi. Cô chợt nhớ là hôm nay không thấy anh chàng nào đi cùng Trang Chim Lợn. Hay gã Dark kia đã cho nó leo cây? Có điều là sao cô vẫn thấy nó vui vẻ, thậm chí còn là đứa đầu tiên biến mất khỏi nhà nghỉ khi vừa đến đây. Mãi sau bữa trưa, khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, cô mới bắt chuyện được với con bạn....