Tùng Dung nghe vậy chợt hiểu ra, kinh hãi kêu lên: “Là tên tiểu tử tối qua!”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách chàng thiếu niên tuyệt mỹ_ _ _ _ _
Trước những lời lẽ hết dụ dỗ lại đến đe dọa của Dạ đại họa, Tương Ảnh cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tối qua, ở dưới gốc cây hoa lê, cô ta đã gặp một chàng thiếu niên áo trắng. Theo hình dung bên ngoài, chàng trai đó với chàng trai mà cô nàng tê giác trông thấy chính là một người. Nhưng kỳ lạ là, Tương Ảnh khăng khăng không thừa nhận mình đã nhìn thấy những người dân tại trấn cầm đèn lồng đi trong đêm. Cô ta nói cả buổi tối hôm qua, hai người chỉ đứng dưới chân núi ngắm trăng sao và nói chuyện phiếm, tuyệt đối không có người thứ ba xuất hiện.
“Không thể nào!” Tùng Dung nóng nảy đập bàn, gắt lên. “Tối hôm qua tôi trông thấy rõ ràng, người dân ở trấn xếp hàng dài đợi anh ta thắp đèn lồng cho.”
Tương Ảnh khinh bỉ nói: “Tối qua cô bị mộng du thì phải! Trên thế giới này làm gì có ma quỷ? Cái gì mà đốt đèn lồng chứ... Anh ấy chỉ là một du khách đến đây nghỉ ngơi thôi. Anh ấy còn cho tôi cả số điện thoại và địa chỉ, không tin mấy người xem đi, hừm!” Vi Vi đón lấy tờ giấy trên tay Tương Ảnh, quả nhiên trên tờ giấy có một dòng chữ ngay ngắn, viết địa chỉ khu nhà nghỉ và số điện thoại, không có gì khả nghi.
Dạ Ly thấy thế chợt giật mình, trầm ngâm nói: “Vì thế, chỉ còn cách mời hai cô và người thiếu niên đó giáp mặt đối chất một phen mới rõ.”
Sau khi mò đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, quả nhiên đúng như những gì mọi người dự liệu, không hề có người thiếu niên áo trắng kia. Đừng nói là thiếu niên áo trắng, mà ngay cả khu nhà nghỉ có địa chỉ ghi trên tờ giấy đó cũng chỉ là một bãi cỏ hoang, không hề thấy bất kỳ bóng dáng nhà cửa hay người dân nào sinh sống. Tương Ảnh chỉ còn biết trợn mắt, há miệng, kinh ngạc nói: “Không thể nào, tối qua chúng tôi đứng dưới chân núi, anh ta còn chỉ cho tôi xem phòng của mình, rõ ràng đó là một tòa nhà có kiến trúc phương Tây...”
Tùng Dung ôm bụng cười, đem những lời Tương Ảnh nói với mình ban nãy nhắc lại không sót một từ: “Tối qua cô bị mộng du thì phải.” Mọi người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy mấy tiếng động lớn vọng đến, kèm theo đó là một cơn địa chấn đáng sợ từ dưới lòng đất. Lục Vi đứng không vững, suýt ngã nhào, may mà Nam Huyền đã nhanh chóng đỡ lấy cô. Trong khoảnh khắc được Nam Huyền ôm chặt trong lòng, Lục Vi mở to mắt, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến duy nhất hai từ: động đất!
Chương 45: Vườn không nhà trống
18 giờ 32 phút giờ Bắc Kinh, ngày 14 tháng 5 năm 2012.
Trên con đường rải đá dài mà vắng vẻ, bỗng xuất hiện một đám sương trắng mỏng manh, bao trùm lên thị trấn nhỏ bé, che khuất tầm nhìn của mọi người. Đứng trên vách núi phóng tầm mắt ra xa, cả thôn trấn yên tĩnh đến kỳ lạ, không có bất cứ tiếng động hay dấu vết nào còn lưu lại sau cơn động đất vừa rồi. Ngay cả những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa mỗi ngôi nhà cũng chìm trong làn sương dày đặc, không còn nhìn rõ màu sắc của nó nữa...
Sau khi đám người Lục Vi từ núi Bất Thanh chạy về đến thị trấn, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là, những người dân trong thị trấn đều biến mất không để lại dấu vết! Trên thế gian chỉ còn lại những căn nhà vắng vẻ, trống rỗng.
Vừa bám theo mọi người đi lên phía trước, Vi Vi vừa nhìn ngó vào các cửa hiệu dọc hai bên đường. Vì phát triển du lịch nên mấy năm về trước, trấn Bất Thanh đã cho xây dựng một loạt các tòa nhà có kiến trúc cổ điển. Dọc hai bên đường cái, hầu hết các tòa nhà đều được thiết kế hai tầng với mái hiên và ban công thoáng mát, chìa ra ngoài đường. Những người dân ở đây đều lấy tầng một để mở tiệm cơm, phòng trà... còn tầng hai mới là không gian nghỉ ngơi riêng tư của gia đình. Buổi chiều, lúc họ rời đi, trên đoạn đường dành riêng cho người đi bộ còn bày biện rất nhiều loại hoa, tiếng nói cười tíu tít, cả chủ và khách đều niềm nở, thân thiện chào hỏi bán mua. Nhưng chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, nơi này bỗng biến thành vườn không nhà trống, đáng sợ đến rợn người... Cánh cửa lớn ở các hàng quán vẫn rộng mở như cái miệng há to đang đung đưa, vặn vẹo, dữ tợn nhìn họ.
Tùng Dung ôm cánh tay, run rẩy, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Đầu tiên là chuyện bóng ma trên phim truyền hình rồi đến chuyện mộng du tập thể, người dân bỗng dưng mất tích, nơi này thực sự có quỷ ám mà...”
Dạ Ly huýt sáo trêu chọc: “Ô hô hô, chẳng lẽ Tùng Dung tiểu thư của chúng ta cũng biết sợ ư?”
Vì có Tương Ảnh là người ngoài nên cô nàng tê giác cũng không tiện đôi co với anh ta, chỉ chống nạnh, tức giận nói: “Tôi sợ cái gì chứ? Cả thị trấn bỗng trở thành vườn không nhà trống, tất cả đều biến mất không để lại chút dấu vết, không biết họ đã đi đâu nữa.”
Trước tình cảnh này, đúng như dự đoán, người bình tĩnh nhất lại chính là Tương Ảnh, cô ta chỉ lặng lẽ bám theo đoàn người tiến lên phía trước. Còn Lục Vi nhát gan thì mặt mũi trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Dạ Ly đảo mắt nhìn quanh một hồi, thấp giọng nói: “Năm 1590, tại đảo Roanoke thuộc nước Mỹ hiện nay, có hơn một trăm người dân đột nhiên biến mất chỉ trong một đêm. Năm 1923, tại một thị trấn nhỏ của Brazil, hơn sáu trăm người dân cũng mất tích tập thể. Mặc dù cảnh sát đã tích cực tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ thấy trên chiếc bảng trong một lớp học tại thị trấn có viết hàng chữ: “Không ai có thể cứu chúng tôi.” Năm 1915, trong thời kỳ chiến tranh trên lãnh thổ Anh Quốc, năm trăm người thuộc một đơn vị lục quân Anh cũng đột ngột biến mất...”
Không thể không thừa nhận, Dạ đại họa đúng là một cao thủ trong việc kể chuyện kinh dị. Anh ta không đến đài truyền hình đăng ký làm phát thanh viên kể chuyện ma Chuyến xe lúc nửa đêm thì quả là đáng tiếc. Cùng với câu chuyện của anh ta, những âm thanh vô định càng lúc càng vọng đến dồn dập hơn, sắc mặt Vi Vi cũng dần tái mét, đôi chân bắt đầu run rẩy. Đúng lúc cô đang cắn chặt răng, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh hơn thì chợt cảm thấy cánh tay mình âm ấm, ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy Tiểu Long ngốc nghếch đã đứng sát bên cạnh mình từ lúc nào, ánh mắt vô cùng kiên định.
Hắng giọng một tiếng, Nam Huyền điềm đạm nói: “Không phải sợ, chỉ là không gian đang thay đổi một chút mà thôi. Nhiều lúc do dòng khí lưu hoặc do nguyên nhân nào đó mà giữa không gian xuất hiện một lỗ hổng, đến một lúc nào đó sẽ diễn ra sự chuyển đổi, đại khái trấn Bất Thanh vừa khéo rơi vào chính lỗ hổng không gian đó.”
Tùng Dung kích động khịt khịt mũi, chống nạnh nói: “Anh nói cứ như là “thế giới khoa học viễn tưởng” không bằng, để lấy lòng cô ấy thì không cần phải dùng cách phiền hà như vậy đâu!”
Vi Vi nghe thấy vậy, hai má bỗng đỏ bừng, bàn tay được Tiểu Long ngốc nghếch nắm chặt cũng có cảm giác ấm áp hẳn lên. Cô cố nở một nụ cười gượng gạo, ngẩng đầu đáp: “Tôi không sao!”
“Hừ!” Dạ Ly gật gà gật gù cái đầu, khom lưng đi như lão chuột già, hành động một cách kỳ quái nói: “Tiểu Long ngốc nghếch nói không sai, cũng có thể có khả năng này, nhưng vẫn còn một khả năng khác.”
“Khả năng nào?”
Dạ Ly đưa mắt nhìn quanh một hồi rồi liếc sang Tương Ảnh vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực... họ vẫn ở đây, vẫn như bức tường đất, tường đá, như cái bàn, cái ghế cô vẫn nhìn thấy đó thôi... Không tin, Tiểu Vi Vi, tối nay trước khi ngủ, cô thử sờ lên giường của mình, nói không chừng còn có thể sờ thấy cánh tay của ai đó trên đầu giường...”...