Tường Linh lấy ghế:
- Mẹ ngồi chờ con rửa mặt một chút, tại con mệt trí nên nằm ngủ vùi đó thôi, bây giờ con khỏe rồi.
Bà Tường Linh nói trong lúc Tường Linh cúi rửa mặt trong phòng tắm:
- Con Tường Vân nó khăng khăng đòi mẹ chấp nhận thằng đó hỏi cưới, bây giờ tính sao đây?
Tường Linh trầm ngâm rồi nói:
- Mẹ có thể chấp nhận cho chúng nó làm bạn với nhau qua lại thân mật và bảo chờ sau vài tháng nếu vẫn yêu thương thì mẹ gả.
Bà Tường Linh tươi lên:
- Hay quá, con tính vậy hay lắm rồi, để mẹ bảo cho nó biết kẻo nó phiền con. Tường Linh cười buồn:
- Con lại sợ rằng nếu không ngăn cảm thì sau này nó lại còn phiền nhiều hơn kìa. Bà Tường Linh hỏi:
- Chuyện chi lạ vậy? Nó thấy con ưng thuận cho nó nên duyên thì phải cám ơn con chớ sao lại buồn?
Tường Linh làm thinh nàng chưa dám cho mẹ biết vì nàng sợ bà lo quá làm lộ chuyện.. Nàng chau mày:
- Tường Vân mê Phi Diệp đến mức này thì có khi nó học lại những lời ta nói về Phi Diệp nghe rồi cũng nên. Tường Linh vội bảo mẹ:
- Mẹ xuống nhà nghỉ để con qua nói chuyện với em một lát. Bà Tường Linh xuống nhà, tánh bà không thích bận tâm lo âu, Tường Linh sang phòng em gái kêu:
- Mở cửa cho chị, Tường Vân..
Tường Vân nói lớn giọng nức nở:
- Chị ghét em rồi còn gì mà nói?
Tường Linh nói vô:
- Chị tính với em vụ Phi Diệp, em mở cửa lẹ đi. Tường Vân nghe vậy mới mở chị vô rồi lại tới giường nằm, Tường Linh đến ngồi bên em:
- Chị nghe nói em nhất định xin mẹ gả cho Phi Diệp, chị không cản ngăn em nữa nhưng chị giao kết một điều nếu sau này chị cần bắt hắn em không được oán nghe chưa.
Tường Vân nghe gai gai sau lưng, nàng nhìn cặp mắt trong sáng của Tường Linh rồi rụt rè gật đầu:
- Không bao giờ em oán chị đâu, nhưng chị đã có tang chứng gì chưa? Tường Linh lắc đầu:
- Tại chưa có tang chứng gì rõ rệt nên chị mới để em qua lại với hắn. Em đã yêu hắn thì cứ yêu nhưng chị thấy không có quyền tha hắn nếu sau này chị đủ bằng chứng.
Tường Vân lịm đi, Tường Linh lui ra khép mau cánh cửa.
Chương 16:
Phi Diệp đã đạt mộng giàu sang và sẽ có vợ đẹp nhưng chàng không vui. Chàng thấy sự lỡ lầm của chàng vừa qua đã cướp mất cái bình thản thơ thới của tâm hồn.
Tường Linh đứng trên lầu nhìn qua bên nhà Phi Diệp, nàng lấy làm lạ rằng Phi Diệp chỉ ở một mình chớ không có ai lạ ra vô và tự nhiên nàng lo âu, trở lại căn phòng Tường Vân và vô ngồi bên em.
Tường Vân còn buồn hiu hắt, nàng ngồi xuống cầm tay em nói:
- Em, chị khuyên em nên đè nén tình yêu đừng cho bồng bột lắm bởi vì...
Tường Vân ngồi bật dậy nhìn chị, Tường Linh bối rối:
- Chị không muốn em qua nhà Phi Diệp, vậy chị nghĩ rằng nếu em cần gặp y mỗi ngày cho đỡ buồn, đỡ nhớ thì em nên mời y qua đây chớ đừng qua bển.
Tường Vân nhột nhạt quá, nàng đã hiểu Tường Linh nói gì và cảm thấy hồi hộp lạ thường. Tường Linh nhấn mạnh:
- Đây là lời chị thương em nói ra em đừng phiền, chị muốn giữ cho em đó...
Tường Vân lộ vẻ bực mình:
- Em hiểu, em biết lo cho thân lắm chứ chị à, em xin chị mặc em.
Tường Linh mím môi:
- Nếu em vẫn một lòng trái với ý chị thì mặc em, nhưng chị hỏi em một câu nếu Phi Diệp chính là tên cướp của giết người thì em nghĩ sao? Tường Vân ngó chị thẳng thắn:
- Thì em nghĩ chắc là ảnh có lý do gì đó.. Chị à một người như anh Phi Diệp không làm sự gì vô lý và em vẫn yêu ảnh nếu chị có đủ chứng cớ cũng vậy thôi.
Tường Linh ngẩn ngơ kêu:
- Trời ơi, em mê hắn vậy sao?
Tường Vân gật đầu:
- Em yêu lắm, em không còn xa ảnh được nữa.
Tường Linh tê tái tim gan:
- Em tin hắn yêu em thành thật à?
- Em tin, một bằng cớ là ảnh xin cưới em.
Tường Vân nói tỉnh bơ làm Tường Linh khổ tâm quá chừng đổi, nàng cáu giận xanh mặt bảo em:
- Hừ, vậy ra hắn là kẻ thắng, nhưng thôi em có tự do của em.. Và em cũng chẳng nên trách chị.
Tường Linh nói xong lui ra, Tường Vân hằn học vô phòng tắm, nàng đang cần nước mát lấy lại bình tĩnh cho trí óc của nàng bởi vì nàng đã liều với gia đình. Tường Linh buồn bực lấy xe đi, Tường Vân tắm xong thấy chị đi thì thay đồ rồi qua nhà Phi Diệp thuật lại cuộc cải cọ với chị không thiếu một câu.
Phi Diệp nghĩ thầm:
- Lạ nhỉ, xem ý Tường Linh không hề còn một chút cảm tình với ta, còn Tường Vân đã yêu ta quá chân thành, ta không thể làm cho Tường Vân đau khổ.
Chàng liền ôm Tường Vân đặt lên môi nàng nụ hôn tha thiết và hỏi:
- Em dám nói nếu anh là tướng cướp em vẫn yêu anh phải không?
Tường Vân gật đầu:
- Em yêu anh, yêu cả tội lỗi của anh nếu thật sự anh lỗi lầm, em sẽ là kẻ an ủi cho anh đừng lầm lỗi nữa.
Phi Diệp cảm động lịm người, chàng nghe lòng tràn ngập tình yêu và nói:
- Tường Vân, anh sẽ đem hạnh phúc cho em trọn cuộc đời, nếu có một chướng ngại nào ngăn trở tình ta thì anh nguyện san bằng để cho em đừng bao giờ đau khổ. Tường Vân sung sướng dựa vào ngực chàng:
- Cám ơn anh.. Em yêu anh.. tin anh..
Phi Diệp nâng cằm nàng lên, hôn vào cặp mắt trong tràn trề tình yêu và tin tưởng, tay chàng vòng xiết mình nàng:
- Tường Vân em là người yêu duy nhất và mãi mãi của anh.
Giờ này thì Phi Diệp đã yêu Tường Vân chân thành. Trong đời chàng chỉ có một người mẹ, người mẹ ấy yêu thương chàng nhưng xa chàng từ nhỏ và đời chàng không có một người thân thứ hai ngoài người mẹ đó nên chàng gần Tường Vân lúc đầu là lợi dụng nhưng bây giờ chàng yêu Tường Vân say đắm vì tình yêu của nàng dành cho chàng bao la quá.
Tường Vân ngước nhìn chàng, càng nhìn vào cặp mắt đen láy tình tứ đó nàng càng tin chàng không thể là một kẻ bất lương. Tường Vân cứ nhìn chàng và sẽ lắc đầu nói một mình:
- Không, không thể nào anh là tên cướp kia, không thể nào anh lại đi làm những chuyện đó.
Phi Diệp nghe rõ những lời thì thầm ấy và chàng hiểu, nhưng làm bộ hỏi:
- Sao.. em nói gì vậy?
Tường Vân áp má vào ngực người tình:
- Không... anh à... em yêu anh, tin anh... chị Tường Linh đã lầm, anh của em không thể nào làm chuyện trái lương tâm được.
Phi Diệp nghĩ đến ba nạn nhân của mình, toàn là những tên gian thương vào vai cắt cổ giàu trên xương máu lương dân mà chàng đã điều tra rất kỹ, nên mỉm cười:
- Đúng em ạ, anh không bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm. Phi Diệp nghiêm mặt lại, chàng mang vẻ ưu tư:
- Em à, em có hiểu nếu má anh đến nhà em mà phải mang sự bẽ bàng về thì làm sao không?
Tường Vân nghĩ miên man rùng mình:
- Em hiểu... nếu như vậy thì mẹ anh tự ái, nổi giận và duyên chúng ta sẽ bẽ bàng.. Nhưng mà anh đừng lo không ai có thể ngăn cản em lấy anh, dù cho phải bỏ tất cả để theo anh đến bất cứ góc biển chân trời nào em cũng đi. Phi Diệp sung sướng:
- Vậy thì anh cũng cho em tất cả đời anh, anh cũng chán nhân tình thế thái lắm rồi, anh không muốn sống lẫn lộn với cõi đời ô trọc này nữa. Nếu cưới nhau rồi, anh sẽ bán nhà và chúng ta đưa nhau đi thật xa. Tường Vân hỏi:
- Còn phận sự nào ràng buộc anh không?
Phi Diệp gật đầu:
- Thiếu gì nhưng mà anh sẽ không để cho bị ràng buộc, anh chỉ còn có em và mẹ để yêu thương và Hoàng Yến sinh, anh sẽ đem hạnh phúc cho em và nguồn an ủi cho mẹ lúc về già. Tường Vân tình tứ:
- Anh yêu em là đem hạnh phúc cho em nhiều lắm rồi đó....