Sấy xong tóc cho cô, anh chẳng buồn nhìn cô thêm một cái đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Cô ngẩn người ra, nghe thấy tiếng anh tung chăn và bước lên giường nằm…
Vậy là anh đã không thèm để ý gì đến cô!.
“Tối nay anh không quay lại bệnh viện à?”. Vừa bị phát đít xong, cũng xấu hổ lắm chứ, nhưng không thể im lặng được. Cô lê nhè nhẹ đến sau anh, có lẽ vì không thấy anh có ý kiến gì nên cô buồn bực ôm cái gối ngồi thừ người trong bóng tối.
Chẳng biết ai động chạm gì anh mà anh kéo chăn chùm kín đầu lại.
Cô bực lắm liền giơ tay vỗ vào chăn, anh vẫn không động đậy, cô lại vỗ và anh vẫn không chịu có hành động gì.
“Mặc xác anh, cho anh chết ngạt đi!”.
Cô cố gắng cởi chiếc khăn tắm ra khỏi người rồi mặc váy ngủ chui vào trong chăn. Bàn tay lành lạnh của cô áp lên cái lưng nóng hôi hổi của anh.
Mãi đến khi tay cô ấm lên mà anh vẫn không có động tĩnh gì. Cô bực mình rút tay lại.
Chiến tranh lạnh còn kéo dài sang tận ngày hôm sau. Cô mặc quần áo chỉnh tề đi làm thì thấy anh vẫn còn ngồi thảnh thơi đọc báo ở bàn ăn. Cô nói: “Anh có đi được không? Nếu không em đưa anh đến bệnh viện trước rồi qua Đài sau cũng được?”.
“Không đi!” Anh đáp luôn.
“Không đi không được, bác sĩ chưa đồng ý cho anh ra viện mà”. Cô đi đến và cố gắng nói thật dịu dàng: “Anh đừng có tự đày đọa mình nữa được không”.
Anh đặt báo xuống, ngước mắt nhìn cô nhắc lại hai chữ: “Không đi”.
Cô bặm môi: “Thôi thì thế này nhé, anh đi kiểm xem sao vậy. Gì thì gì cũng phải nghe ý kiến của bác sĩ chứ, mà mình đã mang thuốc về nhà đâu”.
Anh chẳng thèm trả lời cô, cắm cúi đọc báo tiếp.
“Rầm” một tiếng, cô đập tay thật mạnh xuống tờ báo: “Đi bệnh viện và khó chịu với em là hai việc hoàn toàn khác nhau, anh đừng có gộp vào làm một như thế được không?”.
“Anh có làm gì đâu”. Anh cười nhạt nói.
“Thế anh làm vậy là có ý gì?” Cô tức tối nhìn anh chằm chằm.
“Anh muốn em hiểu được tâm trạng anh ngày hôm qua”. Anh đứng dậy, mắt không rời cô đang thở hồng hộc: “Ngoài ba mẹ ra thì chúng ta là những người gần gũi nhau nhất, nói một cách văn vẻ thì cùng chia sẻ khó khắn, còn nói một cách thô tục là hai con châu chấu cùng bị buộc bởi một sợi chỉ. Lúc em vui anh không cần phải ở bên cạnh em, nhưng những lúc em buồn và đau khổ anh mong là mình được ở bên cạnh em, em đã hiểu chưa hả?”.
Nghe xong lời bộc bạch của anh, sắc mặt cô thay đồi thất thường, cảm xúc lẫn lộn.
Anh không chờ cô trả lời, tự cười một mình, với tay nhấc chiếc áo khoác và rồi đi lướt qua cô ra ngoài.
Cô ngồi xuống, ôm lấy đầu mình.
“Sau đó cậu cứ để mặc cho anh ấy đi à? Không nói thêm bất cứ câu nào?” Tiểu Đóa vừa ngậm ống hút cốc trà sữa vừa nói nên tiếng được tiếng mất.
Người ngồi đối diện trước mặt cô buồn bã gật đầu.
“Đúng là lòng gan dạ sắt, nếu tớ là cậu thì tớ sẽ xúc động vô cùng”. Tiểu Đóa nói.
“Nếu tớ là Trì Gia Hảo chắc chắn tớ sẽ cảm động vô cùng”. Cô cười ảo não, nụ cười toát lên nỗi đau khổ, chán chường: “Tiếc là, tớ không phải”.
“Lần trước tớ vẫn chưa nói xong, cậu đã chạy mất tiêu rồi”. Tiểu Đóa để cái ống hút đã bị bóp biến dạng sang một bên rồi nói: “Thực sự cậu đã bao giờ nghĩ rằng Thiếu Hàng biết tỏng cậu là hàng nhái hay không?”.
Tim cô đập mạnh: “Không thể thế được”.
“Tại sao lại không thể chứ?”. Tiểu Đóa hỏi.
“Vì anh ấy rất yêu Gia Hảo”. Lý do hết sức đơn giản.
Tiểu Đóa cười như chẳng phải là cười: “Anh ấy rất yêu Gia Hảo? Xin thứ lỗi trí nhớ tớ tồi quá”.
“Cậu gặp anh ấy có mấy bận mà cách đây tận mấy năm rồi”.
“Đúng là như thế, nhưng…”. Tiểu Đóa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Sao hồi đó tớ lại cảm thấy là anh ấy có tình cảm với cậu hơn là em gái cậu nhỉ”.
“Trời ạ, trên thế giới này chỉ có mỗi cậu cảm thấy thế thôi”.
“Bạn yêu quý ơi, tin tôi đi. Tớ không chỉ thi được điểm rất cao mà giác quan của tớ còn tuyệt vời hơn cả trí nhớ của tớ đấy”.
“Vậy thì vì sao cậu lại cho rằng anh ấy có tình cảm với tớ hả?” Cô nói với giọng bực tức.
Nhưng thấy Tiểu Đóa nghiêm chỉnh giơ hai ngón tay ra.
“Hả?” Cô không hiểu.
“Qua hai việc. Việc đầu tiên là, nếu như một chàng trai kiên trì đi ra tận nơi rất xa mua đồ ăn đêm cho hai cô gái và món đồ ăn đêm ấy chính là bánh chưng mặn, món khoái khẩu của một trong hai cô gái ấy. Như vậy cậu cho rằng anh ấy thích cô gái nào?”.
“Việc ấy cũng tính ư?”, cô hoài nghi, “Phải đấy, có một đợt được nghỉ hè anh ấy thường xuyên đi mua bánh chưng mặn cho chúng ta tự học ban đêm, mà Gia Hảo đâu có thích ăn bánh chưng mặn nhỉ…”.
An Tiểu Đóa phì cười: “Nghe giọng cậu biết ngay người thích ăn bánh chưng mặn chính là cậu”.
“Thôi được rồi. Thế việc thứ hai thì sao?”.
“Nếu có chàng trai nào đó cả đêm không ngủ chỉ để loay hoay tìm chiếc bút máy cho cô gái đánh rơi ngoài sân bóng thì cậu có cho rằng xuất phát từ tình bạn hay không?”.
Cô sửng sốt: “Ý cậu là anh ấy đã tìm bút máy cho tớ ư? Đã tìm suốt một đêm à? Rõ ràng anh ấy nói là vừa nhặt được mà…”.
“Lẽ nào anh ấy nói với cậu là mất cả đêm không ngủ chỉ vì tìm chiếc bút này cho cậu ư?” Tiểu Đóa gần như nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh: “Này, trước đây cậu chưa yêu ai bao giờ à? Sao chỉ số EQ của cậu thấp thế hả?”.
Đúng là cô chưa có người yêu thật, hồi học đại học cô chẳng khác gì một cậu con trai, để tóc ngắn, toàn mặc đồ thể thao, đi giày thể thao, bạn khác giới nhiều hơn. Tình yêu ư? Trước khi được thông suốt đầu óc thì cô đã đón nhận Thiếu Hàng rồi.
“Khoan đã…”. Cô chợt nhớ ra việc gì đó: “Tại sao cậu biết rõ hai việc này thế?”.
“Tớ đến trường các bạn để tham gia thi tuyển mấy ngày ấy, có hôm đói quá chạy đi mua đồ ăn. Tớ đã vô tình gặp anh ấy và chính anh ấy mời tớ ăn bánh chưng mặn. Vài hôm sau, nửa đêm tớ lén ra ngoài mua đồ ăn thì gặp anh ấy chạy quanh sân bóng tìm bút”.
Gia Ưu thấy không còn gì để nói nữa, tuy nhiên cô không vì thế mà nghĩ rằng Thiếu Hàng thích mình. Nhưng cũng có đôi chút cảm xúc khi nghe được hai sự việc này.
Chiếc bút máy ấy là do ông ngoại tặng cho cô lúc ông còn sống. Hai chị em mỗi người một chiếc, vì họ vừa thi được vào trường trung học điểm của thành phố. Hai chiếc bút máy giống nhau như hai chị em sinh đôi, cùng một hãng, cùng một kiểu, chỉ có một điểm khác là ông ngoại đã tự tay khắc tên mỗi đứa lên bút.
Cô luôn trân trọng chiếc bút này, nhất là từ sau khi ông ngoại qua đời. Ngày nào cô cũng mang nó bên mình. Tối hôm đó đi học về phát hiện không thấy bút đâu cô đã kéo cô em gái đi tìm cùng mình. Em gái lại kéo theo Thiếu Hàng, ba người tìm đến nửa đêm cũng không thấy bóng dáng bút đâu.
Không ngờ Thiếu hàng lại quay lại tìm và hôm sau đưa bút cho cô lại không nhắc gì về một đêm mất ngủ.
Chương 6: Đúng hay sai? Đều không phán xét nổi
Chương trình đang trong giai đoạn chuẩn bị. Thời gian này Gia Ưu bận như chong chóng, vài ngày không về nhà là chuyện thường.
Chiều hôm ấy cô họp với Đàm Áo và Dao Dao, về đến văn phòng nhận được điện thoại của Trương Quần....