Nim ngơ ngơ một lát rồi cười tươi, đưa tay xua xua ý nói không cần đâu, cô bé sẽ tự đi bộ về.
- Bạn có thể đi bộ về hả? Như thế có an toàn không?
Nim gật gật đầu, cố gắng cười để Angle yên tâm.
Thế là Angle vào xe, không quên cười và vẫy tay chào cô bé.
Bây giờ là 8h tối, ngoài đường vẫn không ngớt người. Đô thị lúc nào cũng thế, sầm uất và cũng lắm cạm bẫy.
Nim đi bộ về…một mình…
Chợt cô bé trông thấy ai như Devil đang đi bộ phía trước. Nim hơi nghi ngờ, vì Devil có xe, cần gì phải đi bộ như thế chứ??? Tuy nhiên cô bé vẫn đi theo, linh cảm cứ muốn Nim phải đi theo bóng dáng ấy.
Mãi chăm chú nhìn, Nim không để ý là mình đã đi vào một khúc đường vắng người, chỗ này gần với mấy cơ quan công sở, tan giờ làm ai cũng về hết nên đường phố vắng tanh.
Đột ngột cái bóng ấy biến mất, Nim hoảng hốt nhìn quanh, chỉ mới đó mà đã không thấy đâu. Nim chạy nhanh đến.
Bụp …
Nim đã bị ai đó đánh ở đằng sau…
CHAP 18: BÁC SĨ CỦA TÔI LÀ ÁC QUỶ.
Lúc choàng mắt tỉnh dậy, Nim phát hiện mình đang ngồi ở trên một cái ghế đá.
Và cô bé càng giật mình hơn nữa khi thấy Devil đang ngồi bên cạnh mình, lại vẫn cái dáng ngồi ấy, vòng hai tay và ngả đầu ra sau ngủ.
- Tỉnh rồi à? Ai bảo bạn đi theo dõi tôi thế? May là tôi đánh nhẹ tay, mạnh thêm chút nữa thì bạn không còn ngồi đây nữa đâu! – Devil nói đều đều.
( Tôi có biết là bạn đâu, thấy dáng người giống giống bạn, tò mò nên đi theo thôi! ) – Nim tỏ thái độ hờn dỗi, cũng đúng thôi, tự nhiên lãnh cái CỐP sau đầu, ai mà chả tức!
- Vậy thì lần sau bỏ cái tính tò mò đó đi! Những kẻ lắm chuyện thường là những kẻ bị chết đầu tiên đó!
Nim thấy giận giận. Cô bé quan tâm tới Devil mà lại bị la tơi bời như thế. Vậy là Nim đứng lên đi về.
Nhưng Nim phát hiện giày của mình đã không cánh mà bay.
Devil nhổm người dậy:
- Lúc đánh bạn ngất đi, tôi đành phải bế bạn lên rồi thả lên chiếc ghế đá này, có lẽ trong lúc đi nó rơi ở đâu đó. Cũng tại bạn đi giày mà không gài quai!
Nim đã bắt đầu nổi khùng. Và khi một đứa hiền lành như bột nổi khùng thì nó cũng đáng sợ không kém gì ác quỷ!
Á!!!!!!!
Đó là những gì Devil phải trả giá cho hành động làm mất đôi giày mà anh trai Nim đã mua cho cô bé. Một cú đạp thật mạnh ở chân!
Nim bực mình bỏ đi. Đành phải chân không về nhà.
Devil không thèm nhìn theo, khuôn mặt vẫn còn sự tức giận khi bị một đứa câm…đánh!
Hình như có cái gì đó đau đau. Nim cúi xuống nhìn. Một miếng mảnh chai vỡ đang nằm ngon lành dưới bàn chân cô bé. Nim hốt hoảng ngồi xuống.
Mặc dù rất nhỏ nhưng miếng mảnh chai cũng đủ khiến Nim không thể đi được nữa, giựt nó ra thì cô bé không đủ dũng khí. Nim tức tối đến phát khóc. Đúng là Devil! Đụng vào con người đen tối đó thì cuộc đời cũng đen tối theo!
Vừa mới nhắc thì Devil xuất hiện.
- Lại thế! Sao bạn lúc nào cũng có rắc rối vậy?
Nim ngước nhìn lên, mắt đã ươn ướt.
- Đừng mong chờ việc tôi cõng hay bế bồng gì bạn! Không bao giờ có chuyện đó đâu! Cứ ngồi đó mà khóc đi! Tôi về!
Và Devil bỏ đi thật.
Nim không còn có thể chịu đựng thêm được nữa. Cô bé khóc òa lên. Sao trên đời này lại có một kẻ nhẫn tâm tào bạo vô nhân đạo như thế chứ??? Nim đã ba lần bốn lượt cứu thoát hắn thế mà chẳng bao giờ hắn đối xử tốt với Nim một lần. Cô bé cứ ngồi vặt từng cây cỏ dại và thầm nguyền rủa cái tên Devil đáng ghét đó.
Một lúc sau..
- Giờ thì im đi! – Devil nạc lớn.
Nhưng Nim không nín.
- Tôi bảo bạn im đi!
Nim càng khóc to hơn.
Devil bực mình cầm nguyên chai oxi già rưới thẳng vào vết thương đang chảy máu dưới chân Nim.
- Giờ thì nín chưa???
Rát quá khiến cô bé im bặt.
- Tôi cảnh cáo cho bạn biết! Tôi căm thù con gái khóc! Đừng có chảy nước mắt trước mặt tôi! Nghe rõ chưa? – Devil giận dữ.
Và Nim phải tự hào lăm lắm khi được Devil – tên máu lạnh băng bó vết thương cho mình.
Đến công đoạn khó khăn nhất là giựt miếng mảnh chai ra. Biết thế nào Nim cũng ré lên nên Devil “chận họng” trước:
- Tôi rút nó ra mà bạn dám phát ra bất cứ một tiếng động nào là tôi đâm nó vào lại chân bạn đó!
Nim tái mặt run rẩy.
Devil xem ra rất có kinh nghiệm về ba cái khoản băng bó này, trước khi rút miếng mảnh chai ra, cậu nhóc đeo găng tay y tế và cầm sẵn một miếng bông có tẩm cồn sát trùng.
Phựt!
Nhanh hơn Nim tưởng. Và cô bé đã suýt nữa cắn đứt lưỡi để không phát ra một tiếng động nào.
Vài phút sau, cái chân Nìm đã được “mặc áo quần” xong xuôi.
Devil thu dọn tất cả đống đồ y tế bừa bãi xung quanh rồi ném nó vào thùng rác. Nim nhìn mà ngạc nhiên.
- Không được nhìn tôi bằng ánh mắt đó! – Devil lại quát lên.
Lúc đó đã 10h đêm.
CHAP 19: NHỮNG KẺ KHÔNG NHÀ
Sau khi hoàng hồn Nim mới thắc mắc là tại sao Devil lại phải đi bộ???
( Không phải bạn đi xe tới đây sao??? Vậy thì sao giờ đi bộ???)
- Mất chìa khóa lấy đâu xe mà về! Nhờ phước của bạn đó!
( Tôi ư?)
- Lúc bạn đè tôi nằm vật ra ghế, chiếc chìa khóa bị văng ra khỏi túi quần và mất luôn rồi! – Devil nhăn nhó.
Nhắc đến chuyện đó là lại khiến Nim đỏ mặt.
( Ủa??? Mà bạn có điện thoại mà? Sao không gọi người tới đưa về???)
- Không đem theo!
( Nhưng tôi có này!) – Nim ngớ người ra một lúc rồi móc cái di động trong túi quần ra.
Mắt Devil thoáng chốc sáng lên.
Cậu nhóc cầm máy và bắt đầu bấm.
Nhưng sắc mặt Devil bỗng dưng tối sầm lại.
( Sao thế?)
- Không liên lạc được!
Devil bực mình thả chiếc điện thoại xuống bãi cỏ rồi ngồi bệt xuống đất.
- Kiểu này thì phải làm kẻ không nhà một đêm vậy! Giờ này cũng không còn taxi! – Devil lầm rầm.
Nim thoáng rùng mình. Ngồi qua đêm với ác quỷ, không biết sáng mai có lành lặn mà trở về không nữa.
Nhưng Nim phát hiện ra, tối hôm nay Devil nói chuyện nhiều hơn bình thường thì phải, lại còn khá tự nhiên. Hiếm lắm mới nhìn thấy một Devil như thế!
Thế là Nim ngồi trên ghế đá, Devil ngồi trên bãi cỏ. Chờ cái đêm quái ác này trôi qua…
Vậy mà cũng không được yên, trời bỗng dưng nổi mưa lớn, sấm chớp đùng đùng. Nim hốt hoảng nhìn những giọt mưa rơi tí tách trên đầu.
Devil vùng dậy khi thấy mặt mình ướt ướt.
- Mưa??? – Devil ngẩng lên trời.
Nim gật gật đầu.
- Gật cái gì nữa! Còn không chạy tìm chỗ trú đi! – Devil quay sang nạc lớn.
Nim tiu nghỉu cái mặt. Chân cẳng thế này thì làm sao mà đi chứ đừng nói là chạy.
Chưa kịp nghĩ xem phải trốn mưa theo cách nào, Nim hết hồn khi thấy Devil chạy vụt tới nhấc bổng Nim lên rồi bay cái vèo vào mái hiên của một cửa hàng đối diện đã đóng cửa.
Vào đến nơi, Devil thả Nim xuống, một cách hơi phũ phàng và tàn nhẫn khiến cô bé đau điếng.
- Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó! Cả đời này tôi chưa phải dính vào một người con gái nào nhiều như thế này đâu! – Devil gằn giọng.
Nim cũng chả biết nói gì, đáng lẽ cô bé phải tạ ơn trời phật vì tối nay Devil hiền lành đột xuất, nếu cậu ta mà nổi máu ác quỷ lên thì chắc cô bé hết đường sống.
Trời càng lúc càng mưa to hơn…
Nim ngồi nhìn mưa rồi quay sang nhìn Devil, chả biết nói gì, cô bé đành dựa lưng vào thành cửa rồi ngủ thiếp đi. Lạy trời là Devil đừng đụng chạm gì vào cô bé....