“Minh Mỹ, cô khiến ta quá thất vọng.”
“Cháu rất xin lỗi.”
Trên đi văng bọc nhung đen, Sâm Minh Mỹ cúi đầu.
“Cô, bây giờ sứckhỏe của Tuyên vẫn chưa hồi phục, cháu cũng cảm thấy hiện giờ không phải lúc nói chuyện đó, nhưng, không thể tiếp tục như thế này được nữa…”
“Không thể cứ tiếp tục như thế này là sao?”, Tạ Hoa Lăng nhướn mày, lòng như bị rắn độc cắn, “Việt Tuyên bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cô là vị hôn thê của nó, không những không lập tức trở về chăm sóc nó, lại ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, gây ra bao tin đồn nhảm nhí. Đúng, ta cũng nghĩ, cô không nên tiếp tục như thế nữa!”.
“Cô…”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ hết đỏ lạitái, khẽ hít một hơi, tháo chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay, đặt xuống bàn, nói:
“Xin lỗi cô, cháu biết cháu rất có lỗi với Tuyên, cũng không dám cầu xin cô tha thứ. Nhưng, cháu vẫn hy vọng, có thể huỷ bỏ hôn ước với Tuyên.”
Cách một cánh cửa.
Vẫn đang xoa bóp hai chân Việt Tuyên, tay Diệp Anh vô tình dừng lại, bất giácliếc nhìn anh.
Như bị một cái tát, sắc mặt Tạ Hoa Lăng tối sầm.
Chằm chằm nhìn Sâm Minh Mỹ.
Rất nhanh, Tạ Hoa Lăng từ từ thả lỏng cơ thể, nhấc tách trà lên, khuấy đều bằng chiếc thìa bạc nhỏ, không khí thoảngmùi trà, bà chậm rãi nói:
“Minh Mỹ, cô đúng là rất ngốc.”
Nhấp một ngụm trà, Tạ Hoa Lăng nói tiếp:
“Đại thiếu gia bảo cô làm vậy, đúng không? Vào lúc này,cô đến đây nói những lời như thế, khoan hãy nói Việt Tuyên vàtôi sẽ nhìn cô thế nào, Lão thái gia sẽ nhìn cô thế nào, một khi tin đồn ra ngoài, thiên hạ sẽ đánh giá cô thế nào, cô không hình dung được, phải không? Sao cô có thể làm chuyện ngốc nghếch đến vậy.”
“Cô ngốc quá, cô tưởng Đại thiếu gia yêu cô thật sao?”, Tạ Hoa Lăng thương xót nhìn Sâm Minh Mỹ, “Chỉ cần hắn thích cô một chút, hắn sẽ không khuyến khích cô hủy hôn vào lúc này, hắn chỉđịnh lợi dụng cô để chứng tỏ hắn ‘đã thắng’, nhưng lại đẩy cô vào đường cùng”.
“Tất cả đều là quyết định của bản thân cháu, hoàn toàn không liên quan đến Xán”, Sâm Minh Mỹ hơi cau mày, “Cô à, cháu biết cô có thành kiến với Xán ngay từ khi Xán còn nhỏ, nhưng cô nói anh ấy như vậy là không công bằng”.
“Ha ha.”
Tạ Hoa Lăng nhướn mày, tay vẫn quấy chiếc thìa bạc trong cốc.
“Đã vậy, tôi cũng cho cô biết, từ khi cô bí mật qua lại vớiĐại thiếu gia, cô đã không xứng đáng với Tuyên, chỉ vì nể mặt cha cô, tôi mới không làm cho cô xấu hổ. Cô tưởng rằng, Tuyên không thể thiếu cô sao? Năm xưa, nếu không phải tôi ép Tuyên đính hôn với cô, chỉ dựa vào bản thân cô, cũng xứng đáng ở bên Tuyên ư?”
Mặt Sâm Minh Mỹ cứng đờ.
Hai tay đan vào nhau.
“Trên thực tế, Tuyên chưa bao giờ thích cô”, Tạ Hoa Lăng lại nhấp một ngụm trà, vô tình đưa mắt về phía cánh cửa khép hờ cách đó không xa, thong thả nói, “Rất nhiều cô gái thích Tuyên, nếu cô từ bỏ vị trí đó, tôi cũng rất vui. À, phải rồi, hiện có một cô gái, từ lúc Tuyên xảy ra tai nạn, suốt ngày đêm đi theo chăm sóc Tuyên, chính tôi cũng bị cô ấy chinh phục rồi”.
Tạ Hoa Lăng liếc nhìn Sâm Minh Mỹ.
Thấycô mặc dù vẫn ngồi yên, nhưng mười ngón tay đan chặt hơi run.
“Cô có muốn gặp cô ấy không?”
Đứng dậy khỏiđi văng, Tạ Hoa Lăng bước về phía cửa phòng thông với phòng Việt Tuyên, sau đó bà đứng lại, ngoái đầu, lia mắt về phía Sâm Minh Mỹ vẫn ngồi trên đi văng.
Sâm Minh Mỹ đành đi theo.
Bên ngoài cửa sổ rộng mở, ánh nắng trong như thủy tinh nhảy nhót trên biển tường viđang tỏa hương. Trong phòng sáng choang như tráng men, Việt Tuyên lặng lẽ nằm trên giường, gò má nhợt nhạt, hàng mi đen thẫm rủ bóng, trông vừathanh lạnh, vừa như pha lẫn sắc màu kỳ dị nào đó.
Bên mép giường.
Một cô gái trẻ đang nhẹ nhàng xoa bóp chân cho anh.
Chỉ có thể thấy phía sau cô gái.
Trầm tĩnh, mảnh mai, xinh đẹp.
Mái tóc dài đến eo, đen bóng như dải ánh sáng.
Dường như không nhận ra tiếng bước chân ngoài cửa, cô gái vẫn hoàn toàn chuyên tâm vào công việc, những ngón tay thon mảnh xinh đẹp khéo léoxoa bóp cho Việt Tuyên, dường như mọi chuyện trên đời đều không thể khiến cô phân tâm.
Đứng cạnh cửa phòng, Sâm Minh Mỹ mím môi.
Cố gắng gạt đi cảm giác không vui bất chợt nhen lên trong lòng.
“A Anh.”
Tạ Hoa Lăng lên tiếng.
Cô gái hình như ngạc nhiên, vộinhìn Việt Tuyên trên giường xem anh có bị đánh thức, khẽ thở phào, rồi mới nhẹ nhàng đứng lên, cung kính đi về phía cửa.
“Phu nhân.”
Cô gái hơi cúi đầu.
Mái tóc đen như thác nước, nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc, hàng mi dài rủbóng, vừa lặng lẽ khiêm nhường, nhưng vẫn đầy vẻ tự tôn.
“A Anh à, hôm qua các bác sĩ lại khencô đấy, họ bảo cô chăm sóc Tuyên rất chu đáo, cho nên Tuyên mới có thể phục hồi nhanh như vậy”, Tạ Hoa Lăng mỉm cười âu yếm nhìn cô gái đứng trước mặt, “Cô có chắc côchưa từng học nghiệp vụ y tá không?”.
“Vâng, cháu chưa từng học.”
Cô gái trẻ có vẻ bất an, mặtbẽn lẽn, rất dễ thương.
“Ồ, phải, ta nhớ ra rồi, cô mới tốt nghiệp đại học năm nay”, hình như nhớ ra điều gì, Tạ Hoa Lăng lại hỏi, “Cô học chuyên ngành gì nhỉ?”.
“Thiết kế thời trang, thưa bà.”
“Thật trùng hợp, Sâm tiểu thư cũng là chuyên gia thiết kế thời trang”, Tạ Hoa Lăng cười nói, “A Anh à, Sâm tiểu thư là tiền bối của cô, sau này có cơ hội, cô có thể nhờ cô ấy chỉ bảo thêm”.
Cô gái khẽ ngước mi.
Sâm Minh Mỹ sửng sốt.
Cô talại có một đôi mắt đẹp đến vậy, đen thẳm như đầm sâu, lóng lánh như sóng nước, như ánh sao, như sóng gợn, đẹp như hoa tường vi, hoa tường vi trong đêm, hoa tường vi thấm sương đêm.
Đôi tròng đen đến vậy.
Dườngnhư có sức hút như xoáy nước, Sâm Minh Mỹ cảm thấy mình không ngừng bị hút vào, hút vào, cảm giác như nghẹt thở.
“Sâm tiểu thư.”
Đến khi cô gái bước tới, nhẹ nhàng cúi đầu chào cô, Sâm Minh Mỹ mới sực tỉnh.
Thấy vẻ thất thần của Sâm Minh Mỹ, Tạ Hoa Lăng nhướn mày cười, nói với cô gái: “A Anh này, tôi nghĩ Sâm tiểu thư đây đang thấy rất khó hiểu, bởi vì cô học thiết kế thời trang, tại sao lại chấp nhận vất vả ngày đêm chăm sóc Việt Tuyên đến vậy? Trong một tháng đầu lúc ở bệnh viện bên Pháp, không có ai trả cô bất kỳ khoản thù lao nào”.
Sâm Minh Mỹ mắm môi.
“Cháu…”, hai má cô gái thoángửng hồng, cô nói khẽ, giọng bất an, “Chỉ cần phu nhân cho phép cháu ở lại đây chăm sóc Nhị thiếu gia, là cháu đã rất biết ơn rồi… Cháu không cần bất cứ khoản tiền thù lao nào… Cháu chỉ muốn… chỉ muốn Nhị thiếu gia nhanh chóng hồi phục…”.
“Nếu Tuyên suốt đời như vậy thì sao?”, Sâm Minh Mỹ khẽ nói.
Cô gái kinh ngạc nhìn lên.
“Minh Mỹ!”
Giọng Tạ Hoa Lăng đột nhiên gay gắt.
“Xin lỗi, cô đừng giận”, Sâm Minh Mỹ nhìn cô gái có tên A Anh, “Bây giờ có quá nhiều người muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cháu sợ cô bị đánh lừa. Rốt cuộc cô ta đối với Tuyên là thật lòng, hay là có dự tính gì, cô chưa hẳn có thể biết được”.
“Minh Mỹ”, Tạ Hoa Lăng giận dữ rồi bật cười, “Không phải cô gái nào, cũng như cô đâu”.
Căn phòng tràn ngập ánh mặt trời.
Trên giường, Việt Tuyên vẫn nằm yên như đang ngủ....