“Nếu như thế có thể làm anh thỏa mãn thì anh đi được rồi”, Diệp Anh cười, giọng tỉnh khô, cơ hồ như đã nhìn thấu tâm can anh ta, “Lúc đi nhớ đóng cửa giúp tôi”.
“Cô là kẻ lẻo mép!”, George phẫn nộ, “Tại sao tôi phải tin cô, cô có gì chứ!”.
Diệp Anh vẫn nhìn anh ta cười.
George tức giận hầm hầm bước vội ra, “Uỳnh”, cánh cửa bị dập mạnh, cả phòng như rung lên.
Chiều hôm đó, sau khi nhận được thông báo, Tracy đã chuyển đồ đến phòng thiết kế của Diệp Anh. Lau dọn sạch sẽ bàn làm việc mới, sắp xếp giấy tờ tư liệu, đặt từng chiếc bút vẽ ngay ngắn vào ngăn kéo, mọi việc xong xuôi. Ngồi ngây suốt nửa tiếng, Tracy mới băn khoăn hỏi:
“Diệp tiểu thư, tôi phải làm gì?”
Trên thực tế, Diệp Anh - tân phó giám đốc bộ phận thiết kế không có bất kỳ công việc nào giao cho cho hai trợ lý riêng làm. Vậy là chiều hôm đó George ngoẹo đầu trên sofa ngủ còn Tracy gục đầu ngủ gật trên bàn làm việc, đến khi Tiểu Ni - trợ lý của Sâm Minh Mỹ đến gõ cửa văn phòng, thông báo sau khi hết giờ làm việc sẽ có bữa tiệc chào mừng Diệp Anh.
Ánh hoàng hôn phủ lên những khóm tường vi hồng phấn bên ngoài cửa sổ.
Khi Tạ Phố báo cáo xong tình hình nội bộ của tập đoàn, Việt Tuyên vẫn ngồi yên lặng bên cửa sổ, nhìn con đường vắng trong vườn hoa.
“Nhị thiếu gia, chúc mừng thiếu gia.”
Tạ Phố gấp tập tài liệu, mỉm cười nhã nhặn, liếc nhìn chiếc giường đột nhiên xuất hiện trong phòng. Từ bao giờ, Tuyên bắt đầu không chỉ cho phép người khác chạm vào người anh, thậm chí còn có thể bằng lòng cho người khác ngủ trong phòng anh.
Tạ Phố đã hiểu.
Do Diệp Anh tiểu thư vào làm ở bộ phận thiết kế, ban ngày hầu như không có thời gian ở bên chăm sóc Việt Tuyên, cho nên mấy ngày trước cô đã thay đổi thời gian ở bên Tuyên từ ban ngày sang ban đêm, giúp anh xoa bóp đến khuya, có lúc mệt quá, gục đầu vào mép giường anh ngủ. Việt Tuyên bảo cô về nghỉ, cô không chịu. Về sau, trong phòng Việt Tuyên có thêm chiếc giường dành cho cô.
Việt Tuyên lơ đãng nhìn Tạ Phố.
Ngồi trên xe lăn nửa tiếng đồng hồ, cơ thể anh mệt mỏi đau nhức, sắc mặt càng tái. Không để ý nụ cười mỉm đầy ẩn ý của Tạ Phố, anh lạnh lùng nói:
“Thứ hai tuần tới, tôi phải tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Nhưng sức khỏe thiếu gia...”
“Trong thời gian ngắn, chắc không sao”, ho nhẹ mấy tiếng, Việt Tuyên đưa tay kéo cao tấm mền phủ đầu gối. Trên con đường nhỏ trong vườn hoa ngoài cửa sổ vẫn không một bóng người, “Hơn nữa, ban quản trị cũng đã quen với bộ dạng của tôi rồi”.
Tạ Phố nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được”.
Nếu không làm như thế sẽ khiến quan hệ giữa Đại thiếu gia và Tạ phu nhân tiếp tục căng thẳng, lại thêm Lão thái gia sắp về nước, tình hình sẽ ngày càng khó kiểm soát.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại di động ở đầu giường.
Hàng mi Tạ Phố lay nhẹ, cơ hồ khó nhận ra. Số máy của chiếc điện thoại đó, Việt Tuyên chỉ cho rất ít người, ngay cả Tạ phu nhân cũng không có. Chuông vẫn reo. Khi cầm đưa cho Việt Tuyên, Tạ Phố kín đáo liếc qua màn hình.
Không có tên người gọi.
Thay bằng tên người gọi, màn hình hiển thị một bông tường vi vẽ tay, chỉ phác vài nét, bông hoa rất đẹp, sinh động như thật.
Trước đây anh đã nhìn thấy.
Các ý nghĩ đan xen chợt lướt nhanh trong đầu Tạ Phố nhưng nhất thời anh không nghĩ ra, cơ hồ nó thuộc về miền ký ức xa xôi của ngày xưa.
“Được.”
Việt Tuyên lắng nghe âm thanh truyền ra từ chiếc điện thoại di động. Bên ngoài cửa sổ, tường vi hồng phấn nhuộm ánh hoàng hôn, vô cùng dịu dàng, từng cánh hoa xinh đẹp như đang thầm thì nói.
“Được, tôi biết rồi.”
Hàng mi Việt Tuyên rủ bóng.
Đứng cạnh xe lăn, Tạ Phố có thể nhìn thấy khuôn mặt cúi thấp của Tuyên, xanh xao, đẹp tao nhã. Trong ống nghe, truyền đến giọng nữ dịu dàng như nhuộm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
“Không cần về vội”, kéo tấm mền kẻ ô màu xanh phủ trên đầu gối, Việt Tuyên hạ giọng nói: “Tôi rất tốt... yên tâm đi đi”.
Trong chiếc xe Bentley màu đen, cuộc gọi đã kết thúc. Diệp Anh nhìn máy di động trong tay, rồi cất vào túi xách. George từ hàng ghế trước, ngoái đầu, giễu cợt: “Gọi xong điện thoại cho người tình rồi hả? Giọng ngọt như thế, cố tình diễn phải không?”.
Diệp Anh giật mình, bất an nhìn George, lắp bắp nói:
“Cậu… cậu...”
“Sợ gì chứ, đồ nhát gan”, George phớt lờ, hừ một tiếng, “Cho dù bị sa thải như Helen, cũng có rất nhiều công ty tranh nhau mời tôi. Nhưng, Diệp tiểu thư, chỉ vì vài câu câu nói của Helen mà cô loại bỏ cô ấy, e là quá hẹp hòi. Cô ấy chỉ nói sự thật, không phải sao? Nếu không phải là do quan hệ với Nhị thiếu gia, sao cô có thể vừa vào công ty đã được bổ nhiệm làm phó giám đốc bộ phận thiết kế?”.
“Sao? Tôi sa thải Helen ư?”
Diệp Anh nhướn mày, cười ngất nói.
George ngây người.
Tracy cũng ngây người.
“Diệp tiểu thư, chúng tôi hiểu lầm cô đúng không?”, Tracy ngơ ngẩn nói, “Cô đừng để bụng, công ty có những lời đồn kỳ lạ, trong đó cũng có rất nhiều chuyện không đúng”.
“Cứ coi là tôi đi, thì đã sao.”
Diệp Anh liếc Tracy, cười khẩy, nói:
“Đã biết tôi như thế, cần gì phải nói thẳng vào mặt nhau những lời khó nghe như vậy, cô ta nên tự giác xin thôi việc mới phải. Mặc dù thêm một người như cô ta, cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi, nhưng cô ta ra đi, không khí sẽ càng yên tĩnh hơn, cũng là điều tốt.”
Tracy lộ vẻ băn khoăn.
Diệp Anh vỗ nhẹ tay cô, nói:
“Tôi không quan tâm những lời đồn đâu, sau này cô cũng đừng quan tâm, tập trung tinh lực vào công việc thiết kế đi.”
Tracy gật đầu.
“Tôi thật không hiểu”, George nhìn Diệp Anh như nhìn một quái vật, “Với khả năng của cô, hoàn toàn có thể từng bước đi lên, hà tất phải dựa vào đàn ông”.
Diệp Anh cười, không nói.
Từng bước đi lên, bắt đầu từ trợ lý thiết kế, chịu đựng hết năm này sang năm khác, hy vọng có một cơ hội thể hiện bản thân, gắng sức vươn lên ư?
Sáu năm trước, cô đâu có thể suy nghĩ như vậy.
Bây giờ...
Không, cô sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện đó nữa.
Buổi tiệc chào mừng Diệp Anh, đa số các đồng sự đều đến dự. Đầu tiên là dùng bữa tối ở khách sạn năm sao, không khí nóng dần theo từng ly từng ly rượu hồng. Sau bữa tối, mọi người đổi địa điểm đến một nhà hàng mở cửa thâu đêm. Ở đó Sâm Minh Mỹ đã đặt một phòng sang trọng nhất, rộng rãi nhất, diện tích hơn trăm mét vuông.
Ánh đèn quay cuồng, rực rỡ.
Âm nhạc đinh tai dồn dập.
Trên bục có chuyên viên pha rượu, chăm chú pha từng ly whisky.
Diệp Anh cũng nhảy vào đám đông khiêu vũ như mọi người, nhảy vài điệu, người toát mồ hôi. Trong ánh sáng quay cuồng, cô trở về quầy, gọi một ly martini, chầm chậm uống. Rồi các nhà thiết kế khác cũng lần lượt đến ngồi bên cô, vui vẻ chuyện trò như bạn lâu năm, không có bất kỳ khoảng cách nào.
Đến khi tiếp chuyện hết lượt các nhà thiết kế.
Cô đã uống cạn năm ly martini.
Trong người hơi nóng, hơi men chếnh choáng, Diệp Anh đưa mắt nhìn ra, thấy Tracy đang thẫn thờ một mình ngồi góc đi văng, trong tay là ly nước hoa quả, có vẻ không biết làm gì. Cô cầm ly martini, thong thả đi đến, ngồi bên cạnh....