điều đó có nghĩa là tôi ko được học chung với Đu Đu nữa.
ai sẽ bảo vệ tôi đây, huhu…
“hay Đu Đu chuyển qua học với tớ nhé?”
“Thôi, nhà tớ ko có nhiều tiền vậy.”
“nhưng tớ phải học ở đó 1 mình sao?hic hic”
“17 tuổi chứ có phải hồi bé đâu, ráng tự lo đi. tớ đâu phải là cận vệ của cậu!”
Đu Đu nói thế nhưng ánh mắt của cậu ấy cũng buồn rười rượi,
tôi giơ tay hứa là
“sau này sẽ học dở đi để bị đuổi khỏi trường đó, về lại trường mình học chung với cậu”
Đu Đu cười khè khè, nói – “đồ khờ”
Hắn mắng tôi như vậy chắc cả nghìn lần rồi ấy
nhưng tôi ko còn giận nữa, chỉ cười thôi, vì quen rồi mà…
[TRƯỜNG QUỐC TẾ GRAND SCHOOL">
mặc dù cũng mặc 1 loại đồng phục với mọi học sinh khác,
tôi vẫn trông thấp kém hơn bọn họ, vì tôi ko có ipod, ko có cellphone,
cũng ko có giày Converse hay quần Abercombie…
vì thế, tôi trở thành kẻ ngòai cuộc, 1 con nhà quê, vừa quê vừa khờ,
dù cho tôi sống ở Sài Gòn từ hồi bé…
lớp học mới sang trọng gấp mấy lần lớp cũ, có camera và máy lạnh nữa,
thật là tiện nghi làm sao..
“Hôm nay lớp mình có 1 bạn mới – bạn này vừa nhận học bổng do thầy Hiệu trưởng trường ta đích thân tuyển chọn.”
tiếng vỗ tay vang lên nhưng mặt ai cũng tỏ ra dò xét,
cô giáo chủ nhiệm ngoắc tôi lại và bảo tôi hãy tự giới thiệu đi.
“Tớ tên là Trường Xuân.”
ko ai vỗ tay hay nói gì, tôi cúi mặt run run, mồ hôi bắt đầu túa ra,
Đu Đu ơi..
“Chào, Trường Xuân. Ở đây còn chỗ trống nè!”
Giọng 1 bạn nữ cất lên và cô giáo cũng vỗ vai tôi
“uh, Xuân, em đến ngồi cạnh Hương Kim nhé.”
Hương Kim vẫy tay với tôi, đó là 1 cô bạn khá dễ thương, đôi mắt to tròn và long lanh,
tóc cô ấy cột thành đuôi gà, lúc lắc phía sau trông hay hay..
tôi xuống chỗ ngồi của mình và nói lí nhí với Kim
“cảm ơn nhé.”
cô ấy mỉm cười rất thân thiện, người bạn đầu tiên của tôi ở đây.
còn người bạn thứ hai, sau 2 ngày mới bắt chuyện với tôi.
CHƯƠNG 3
khi tôi đang cắm cúi đọc Nữ hòang Ai Cập, quyển truyện tranh yêu thích,
thì có 2 phong chocolate được ném lên bàn cái phịch,
tôi ngẩng đầu dậy,
cậu ấy ngồi trước mặt tôi – 1 anh bạn có sống mũi cao và tóc thì vuốt keo xì tin,
nói hất hàm “Ăn đi.”
“Ăn cái này á?”
“Chứ ko lẽ ăn tôi?”
“Nhưng sao lại cho tớ?”
“có dư thì cho.”
“vậy hả? cám ơn.”
nói xong tôi lấy 2 thanh chocolate đặt sang 1 bên và cúi xuống tiếp tục đọc..
được chừng 20 giây, cậu bạn nọ lại giật quyển truyện của tôi,
“sao ko ăn??”
“thì để lát về ăn…”
“tôi muốn bạn ăn ngay!”
cậu ấy cứ nhìn tôi trừng trừng, và vì sợ,
tôi lột thanh chocolate ra và bỏ vô miệng nhai chóp chép.
“ngon ko?”
“Ko…”
“SAO KHÔNG??Chocolate ngoại mà ko ngon à?”
*___* lại có 1 người đang bắt nạt tôi..
“uh..ngon..”
“sao lúc nãy bảo ko bây giờ bảo là ngon?”
“thì tại cậu muốn tớ nói ngon.”
hai mắt cậu ấy sững ra như 2 hòn bi trong vắt,
rồi lại phì ra cười có vẻ như thích thú lắm..
“bạn nghe lời quá nhỉ?”
“…”
“biết tên tôi chứ?”
“Ko..”
“ko biết thật à?”
“Ko..”
“Đoán đi ^-^”
rồi cậu ta khoanh tay trước ngực, đứng dậy,
búng tay 1 cái rồi đặt bàn tay lên vai tôi,
“cho gợi ý nhé, tên của 1 con vật oai phong!”
con vật oai phong à?
con hổ? sư tử? hay là đại bàng?
nhưng tại sao tôi phải đoán tên cậu ấy làm gì..
chỉ việc hỏi Kim là ra ấy mà. ^o^
“cậu ngồi bàn trước tên gì Kim hen?”
“Ai?”
“Cái cậu ngồi đây này.”
tôi chỉ tay lên chỗ trước và Kim nhìn tôi cười khúc khích.
“Xuân cũng thích cậu ấy rồi à?”
“huh?”
“nhưng Long là hot boy đó, khó mà lọt vào mắt cậu ấy được à.”
“là sao?”
Kim cười và ko nói nữa, cô ấy lấy bút ra làm bài,
tôi thật ko hiểu lắm lời Kim nói,
nhưng mà thôi cứ biết cậu ấy tên Long là được rồi,
Long là con rồng, cũng oai phong thật.
….Giờ ra về…
“này, biết tên tôi chưa?”
“Long.”
“Sao biết? Có hỏi ai ko?”
“Có, hỏi Hương Kim!”
“Chòy! Trớt quớt, sao ko đoán???”
“Đoán ko ra.”
cậu ấy cau mặt hơi thất vọng nhưng rồi cũng mỉm cười.
“mai gặp,hen.”
tôi chưa mở miệng nói gì thì cậu ấy nhảy ra khỏi ghế
và bước chân sáo tung tăng với 2 cậu bạn nữa..
tôi chỉ việc đi bộ ra cổng và lên xe búyt của trường đưa rước.
có vài đứa khác hoặc tự đi xe máy, hoặc có bố mẹ đón bằng ô tô
trông họ rất là sành điệu -__-
…………
“Việc học ở trường tốt ko con?”
“Tốt ạ.”
“Có nhiều bạn ko?”
“Ko nhiều, chỉ có 1 bạn ngồi kế bên.”
mẹ dừng tay lặt rau, ngó nhìn tôi kỳ lạ lắm,
rồi tự nhiên thở dài…
“khờ quá, sao ko kết nhiều bạn? hay con ngốc nên ko ai chơi với con?”
“em à.”
ba tôi ngồi ngoài ghế salon lên tiếng nhắc,
mẹ tôi im lặng cúi đầu và lại thở dài.
hình như cái việc tôi có 1 người bạn là tệ lắm thì phải
nhưng tôi chỉ đi học được 2 ngày thôi mà…
Chương 4
“này, có phải ít bạn là dở lắm ko?”
“hả?”
Đu Đu xoay cái rubít và nhăn như khỉ, nên có vẻ ko để ý đến
câu hỏi của tôi.
cậu ấy “hả” nhưng rồi tiếp tục xoay xoay cái cục vuông 6 mặt đó
mặc tôi cứ tha thẩn nghĩ ngợi
có lẽ mình phải làm quen thêm nhiều bạn nữa.
“HURAYYYYYYYYY~~~~~”
Đu Đu nhảy lên và la to sung sướng,
cuối cùng cậu ấy cũng xoay được 6 mặt thành công…
tôi vẫn buồn thiu.
lúc này, Đu Đu mới quan tâm đến tôi.
“sao thế?”
“chẳng có gì.”
“chẳng có gì là sao! nói xem!”
“tớ đi ngủ đây.”
ko hỉêu sao tôi lại giận dỗi như thế, chỉ biết là
tôi ko thích kể cho Đu Đu nghe nữa.
kệ cậu ấy với cục rubít đó đi.
>_<
……………
với mục tiêu kết được nhiều bạn,
tôi cố gắng tiếp cận vài đứa con gái ngồi cùng tổ
vào giờ ra chơi.
nhưng mà…
“Bạn tên gì? Bạn có đọc truyện tranh ko?”
“Ko,con nít à mà đọc truyện tranh?”
“huh?..”
……sau 1 ngày cố gắng,
tôi vẫn ko hòa nhập được với nhóm nào cả,
họ chơi và nói những thứ quá xa lạ với tôi,
như là Bi-Rain, dancing, và mỹ phẩm..
cuối cùng tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ của mình,
chống cằm ngó ra cửa sổ và nhớ đến câu nói của mẹ…
“HÙ~~!!”
một cái đầu ló ra trước cửa sổ và giơ 2 tay lên cười
đó là Long…
“Eh, bạn mới trong lớp của mày à?”
người bạn đi cùng Long vỗ vai cậu ấy và hỏi,
Long gật đầu, cho tay vào túi áo và móc ra thanh kẹo,
lại là chocolate, và đưa qua cửa sổ cho tôi.
tôi lắc đầu, quay vào lớp.
“Hey…này..!!”
có vẻ quê quê, Long chạy vào chỗ tôi, theo sau là anh bạn kia,
dáng đi đủng đỉnh..
“chưa ai từ chối chocolate của tôi đấy!”
“nhưng tớ ko thích chocolate.”
“con gái nào mà chẳng thích chocolate!”
“tớ ko thích.”
tiếng cười nho nhỏ của anh bạn nọ phía sau làm Long hơi nóng,
cậu ấy dằn thanh chocolate xuống mặt bàn
“nhận đi rồi muốn ném cũng được, tôi chỉ ko thích bị từ chối.”...