- Dĩ nhiên. Bà ấy gọi tôi ra hành lang và nói chuyện rất khẽ đừng ai nghe thấy.
- Anh kể những điều thật khó nghe. - Kôbasi cau mày và im bặt.
Đzirô Tôđa chính là tên du đãng bị thương ở quán rượu hôm trước. Hắn nằm viện đã được bốn ngày. Máu không còn chảy nữa, và vết thương đang dần dần khỏi, nhưng cho đến bây giờ mổi khi đi, Tôđa vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt và đau đầu. Ba vết sẹo sâu cắt ngang trán và má bên phải có những chỗ cương mủ, và khi nào Tôđa mấy máy đôi môi, cảm giác đau làm cho mặt hắn giật giật. Hắn đã mất nhiều máu cho nên cần phải ở lại bệnh viện ít nhất là năm ngày nữa cho đến khi nào tháo chỉ khâu, nhưng tối qua bà y tá trưởng bỗng dưng bảo hắn chuẩn bị xuất viện.
- Khi họ chở tôi đến đây, họ chỉ nộp có ba mươi ngàn yên. Dĩ nhiên tôi hiểu số tiền này chẳng bao lâu sẽ hết, nhưng... - Tôđa nói rất khẽ, phải chú ý lắm mới nghe được. Những ai đã từng trông thấy Tôđa trong cái đêm đáng ghi nhớ ấy sẽ không thể nào tin được rằng giọng hắn có thể yếu ớt đến như vậy. - Thế nhưng tôi vẫn nghĩ người ta sẽ còn giữ tôi nằm lại... Thế ra số tiền ba mươi ngàn yên ấy đã hết rồi ư?
- Sở dĩ như vậy là vì người ta đưa anh vào nằm loại phòng tốn ba ngàn yên một ngày, - Akikô phân trần như thể để tự thanh minh.
- Mãi hôm qua tôi mới được nghe điều đó lần đầu!
- Ngày hôm ấy trong số tất cả các phòng còn chỗ, chỉ có phòng anh nằm là rẻ tiền nhất.
- Hôm ấy lẽ tự nhiên là tôi không thể nhớ gì.
- Anh không đăng ký bảo hiểm phòng khi đau ốm cho nên mới đến nông nỗi này.
- Tôi xin lỗi...
- Ngoài tiền giường ra, còn phải tính tổn phí phẫu thuật và tiền thuốc men, - Akikô lại xen vào câu chuyện.
- Nhưng nói chuyện tiền bạc ở đây làm gì?! - Kôbasi đột nhiên nổi giận. - Bảo hiểm là cái quái gì?! Giá tiền phòng có nghĩa lý gì?
Akikô sợ hãi im bặt.
- Có tiền hay không có tiền! Chẳng lẽ chuyện đó lại có tác dụng quyết định đối với việc nhập viện hay xuất viện của bệnh nhân? Chỉ có thể có một tiêu chuẩn duy nhất: tình trạng của bệnh nhân! - Cũng như thường lệ những lúc giận, hai bên mép Kôbasi run lên. - Thế mà trong bệnh viện này lúc nào cũng chỉ toàn nghe nói tiền, tiền! ...
Để tự kiềm chế, Kôbasi nắm chặt hai tay và nhìn trừng trừng vào khoảng không.
Kinh hãi trước cơn giận của Kôbasi, Akikô bà Tôđa lặng thinh. Cuối cùng Tôđa nói, vẻ như người biết lỗi:
- Hôm ấy tôi không có tiền, thế mà tôi đã hành động dại dột biết chừng nào... Tôi đã gây ra cuộc cãi vã ngu xuẩn ấy...
Kôbasi im lặng.
- Khi quá chén, tôi không biết tôi làm gì nữa...
- Bây giờ nói chuyện ấy cũng muộn quá rồi.
Tôđa lại cúi mái đầu băng bó xuống.
- Cái bà y tá trưởng ấy thật! - Kôbasi bực bội thốt lên.
- Bà ấy chẳng có lỗi gì. Đây là lỗi của tôi: Tôi đã không trả tiền...
- Anh đọc thứ kinh sám hối gì thế? Anh muốn được người ta tống ra ngoài lắm phải không?
- Dạ không! Sao bác nói thế? - Tôđa hoảng hốt chống chế.
- Thế thì đừng nói bậy.
- Vâng ạ
- Anh chưa khỏi đâu. Các vết thương đang cương mủ, anh còn buồn nôn, còn đau đầu, có đúng không?
- Đúng ạ
- Anh phải nghĩ cho kỹ đi.
- Nhưng còn biết làm thế nào được?
Kôbasi tay bứt rứt rút ra một điếu thuốc lá. Quả nhiên, còn biết làm thế nào? Anh ta mắng Tôđa, nhưng bản thân anh cũng chẳng nghĩ ra được một cách gì...
Akikô lấy bao diêm đặt cạnh nôi tiệt khuân, để trước mặt Kôbasi. - Bây giờ anh có bao nhiêu tiền?
- Độ năm sáu ngàn.
- Năm sáu ngàn... - Kôbasi lẩm bẩm, vẻ trầm ngâm, tay đưa que diêm lên châm thuôc lá. - Bình thường anh làm gì?
- Tôi chơi nhạc trong giàn nhạc nhẹ.
- Ở quán rượu à?
- Đại loại như thế...
- Còn những người đến bệnh viện với anh, họ cũng ở trong giàn nhạc?
- Nói chung là thế.
Những câu trả lời của hắn khá mơ hồ. Một người chơi nhạc nhẹ... Thế mà các cô y tá lại nói rằng những tên đến thăm hắn đều là những tên cướp thực thụ. Thành thử câu chuyện nhạc nhẹ này... Khó tin lắm.
- Anh không thể mượn thêm của các bạn được sao?
- Ờ-ờ -ờ, họ... tôi... - Tôđa nói lúng túng rồi im bặt.
Các bạn hắn đến bệnh viện cả thẩy hai lần, vào những ngày đầu, rồi sau đó chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
- Anh có gia đình chứ?
- Không.
- Thế còn bố mẹ?
- Ở rất xa...
- Xa thì xa nhưng vẫn có chứ?
Tôđa gật đầu.
- Anh có thể xin họ được không?
Tôđa nghẹn ngào lẩm bẩm cái gì không rõ, và đưa tay lên bưng lấy khuôn mặt quấn băng.
- Tiên sinh, - Akikô lên tiếng. - Thế còn chế độ cứu trợ người túng thiếu thì sao ạ? ... Có lẽ thử xin trợ cấp của nhà nước chăng? ... . .
- Tôi đã nghĩ đến điều ấy. Họ sẽ không cấp ngay đâu. Dù họ có chuẩn y thì thủ tục vẫn chiếm không ít thì giờ, và rốt cục phải ba tháng sau là ít, bệnh viện mới nhận được tiền.
- Nếu anh ta không có tiền mặt thật, thì không còn cách nào nữa ư?
- Rốt cục là như thế, - Kôbasi xác nhận, vẻ mặt lầm bầm. - Tôi không tin rằng những kẻ keo kiệt kia bằng lòng đợi ba bốn tháng.
Ở bệnh viện Oriental người ta thường tránh những bệnh nhân trả viện phí bằng tiên trợ cấp. Những khi vẫn cứ phải tiếp xúc với những bệnh nhân như vậy thì người ta tìm cách giải quyết sao cho họ đi thật nhanh...
- Bố mẹ anh sống ở đâu? ...
- Ở Miyađza.
- Ừ, cũng xa thật. Nhưng nếu viết thư xin ngay thì sao... ? Dĩ nhiên ông bà sẽ ngạc nhiên, vì mọi việc xảy ra đột ngột quá. Nhưng đây là vấn đề sức khỏe của anh. Ông bà sẽ không từ chối đâu!
Tôđa gật đầu, rồi lại đưa hai bàn tay bưng khuôn mặt quấn băng.
- Anh sẽ nằm đây thêm ba bốn ngày nữa, nhiều nhất là năm ngày; nếu ông bà gửi độ ba mươi ngàn yên thì mọi việc sẽ êm xuôi. Rồi sau anh sẽ gửi trả lại. Anh sẽ ra viện và sẽ làm việc để kiếm tiền.
- Nhưng bà y tá trưởng đã quyết định cho anh ta xuất viện từ ngày mai. Dù anh ta có xin bố mẹ được nữa thì vẫn đã quá muộn, - Akikô lại xen vào câu chuyện.
- Thế thì đã sao? Tôi sẽ yêu cầu bà ta đợi một chút.
- Vấn đề không phải là bà y tá trưởng. Sau lưng bà còn có đích thân bác sĩ trưởng...
- Bác sỉ trưởng ư?! Nhổ toẹt vào!
- Tiên sinh? Hảy cẩn thận...
- Cẩn thận à? Tại sao? Tôi chỉ muốn làm những gì cần làm.
- Nhưng bệnh nhân quả thật là có lỗi. Anh ta không trả tiền điều trị...
- Một người thầy thuốc không được nghĩ đến tiền! Bổn phận của hắn là chữa bệnh một cách tận tình.
- Nhưng trong môt. bệnh viện tư thì như thế không được.
- Cô thay lòng đổi dạ từ bao giờ thế?
- Thay lòng... ? - mặt Akikô như hóa đá. - Chẳng qua em cho rằng không thể cái gì cũng đổ lỗi cho một mình bác sĩ trưởng. Ông ấy không đến nỗi xấu như thế.
- Không, rất xấu. Ông ta chẳng nghèo môt. chút nào, thế mà vẫn cố vắt cái bệnh vei^. n này ra cho được thật nhiều lợi nhuận. Ông ta đã biến y học thành phương tiện làm giàu. Theo cô như thế là bình thường à?
- Tiên sinh, trước mặt bệnh nhân... - Akikô đưa mắt chỉ Tôđa.
Kôbasi, dường như thể mới nhìn hăn lần đầu, im lặng. Anh thấy ngượng. Bới đống quần áo bẩn lên, mà lại trước mặt bệnh nhân...
- Dù có thế nào... - Kôbasi cố thở lại cho đều, - Anh cũng cứ nên viết thư ngay cho mẹ anh.
- Vâng ạ.
- Nếu bác sĩ trưởng có giục tiền thì chính tôi sẽ cho anh vay.
- Tiên sinh! ... - Akikô thốt lên, giọng trách móc.
- Không sau đâu. Số tiền ấy sẽ không làm cho tôi túng quẫn quá đâu.
Tôđa cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi có thể trông thấy mớ tóc buột ra ngoài băng ở phía sau gáy.
- Nào thôi, bình tĩnh lại đi.
Trong tâm hồn Kôbasi thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Anh làm việc đã đến năm thứ ba, nhưng hôm nay là lần đầu anh thực sự cảm thấy mình là một người thầy thuốc. Akikô nhìn anh trong một nỗi kinh ngạc thầm lặng. ...