Khi thấy Tường Linh lái quẹo vô một nhà khác không phải nhà Ngọc Lan, Lâm dương mắt nhìn cái bảng đồng và nhỏm dậy hỏi:
- Sao không đến nhà ông Đức mà lại vô đây?
Tường Linh nói:
- Vô đây để tôi lấy ít trái cây đem đến cho Ngọc Lan luôn. Khi xe ngừng lại ở sân, Tường Linh quay lại và nhanh như chớp nàng đã chặt mạnh vào gáy Lâm, một điểm huyệt thật nhẹ nhàng, toàn thân Lâm mềm nhũn gục xuống.
Tường Linh lái xe vô garage rồi mở cửa vác Lâm lên vai.. Lúc đó chị bếp chạy ra, Tường Linh nhìn chị nói:
- Bạn tôi bị trúng gió, chị làm ơn mở dùm cửa phòng dành cho khách để y nằm đợi coi.
Chị bếp vội đi trước mở cánh cửa một phòng phía sau phòng khách và tiếp với Tường Linh đỡ Lâm xuống giường.
Phòng này xưa kia bà Tường Lan dùng để làm nơi nhậu nhẹt cho những bạn nhậu của chồng, từ ngày ông chết phòng này để trống nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày.
Chị bếp đỡ Lâm nằm rồi đi ra xuống bếp, chị tưởng hắn bị cảm gió thiệt nên cũng chẳng thắc mắc gì. Tường Linh khóa cửa rồi xuống dặn chị bếp:
- Khi nào cậu ấy tỉnh lại thì tôi kêu chớ thình lình đừng nên làm rộn nghe, người ta mệt cần để cho nghỉ đừng có làm ồn ào lớn tiếng.
Chẳng ai muốn tò mò việc làm của chủ bao giờ, hơn nữa chị bếp này rất hiền suốt ngày bận rộn nhiều việc nên chằng để ý đến ai, sai gì thì làm đó, có giờ phút rảnh rỗi thì may vá nghỉ ngơi.
Tường Linh để Lâm nằm đó rồi gọi Tường Vân:
- Chị đã bắt cóc được tên bỏ thuốc cho anh Tuấn Hùng. Chính hắn lợi dụng sự mất trí của Ngọc Lan rồi sai Ngọc Lan đem thuốc độc cho anh Tuấn Hùng uống. Tường Vân giật mình xanh mặt:
- Chị có bằng cớ rồi à... Và hắn là tên sát nhân sao chị dám đem về nhà? Tường Linh lo thay áo dài, lựa cái áo khoác trằng bận ra ngoài, nghe em gái hỏi nàng bình tĩnh trả lời:
- Em đừng sợ, tại hắn là kẻ sát nhân, hắn có tội nên chị mới dám bắt cóc mà không sợ pháp luật chớ... Chị sẽ giao nó cho nhà chức trách sau khi biết rõ chi tiết của vụ án này. Chị sẽ minh oan cho anh Tuấn Hùng.. Nhất định không phải ảnh tự tử...
Rồi Tường Linh nhìn Tường Vân nói tiếp:
- Em chờ xem chị hỏi hắn và bắt hắn lấy tờ cung khai cho coi. Tường Vân có vẻ bàng hoàng:
- Em lo quá... hắn ở dưới nhà hả chị?
Tường Linh cười vì thấy em gái quá nhút nhát:
- Hắn còn mê man nằm dưới phòng sau nhà ấy...
Tường Vân hỏi:
- Một mình chị mà bắt cóc nổi hắn thì em phục sát đất.
Tường Linh cười:
- Có gì đâu... hắn chớ giỏi hơn hắn chị cũng bắt cóc dễ ợt à... Tường Vân tỏ vẽ suy nghĩ:
- Chị tính điều tra gì thì phải nhân lúc hắn đang mê đó đem hắn lên lầu trói lại cho kín đáo chớ chị tra khảo hắn dưới đó rủi mẹ và người làm nghe được thì phiền lắm à nghe.
Tường Linh gật đầu:
- Đem lên lầu thì tiện hơn nhưng bây giờ để hắn ở phòng nào đây?
Trên lầu chỉ có ba phòng, một phòng thật lớn có tủ sách có salon có hệ thống âm thanh tối tân có dương cầm chỉ dành để mở khiêu vũ hoặc những cuộc tiếp tân và hai phòng ngủ của hai chị em Tường Linh.
Tường Vân nói:
- Chị để nó bên phòng em, còn em qua ngủ với chị tạm rồi tính sau.
Tường Linh gật đầu:
- Vậy thì được, chút nữa mình sẽ đem nó lên đây cho chắc ăn.
Tường Vân nói:
- Để em xuống coi mẹ làm gì.. Nếu mẹ đang trang điểm hay còn ngủ là mình đem hắn lên ngay. Tường Linh nói:
- Và em sai chị bếp đi mua cái gì đi cho chỉ khỏi để ý mình đem hắn lên lầu. Tường Vân xuống nhà nhìn qua cửa sổ không thấy mẹ đâu, nàng nghe trong phòng tắm nước chảy ào ào thì biết mẹ đang tắm nên đi thẳng xuống bếp đưa cho chị bếp một trăm đồng:
- Chị đi ra ngõ mua dùm tôi mấy ly sinh tố coi.
Chị bếp đi rồi hai chị em Tường Linh nhẹ nhàng khiêng Lâm lên lầu khoá cửa lại cẩn thận, có lẽ họ chờ đến đêm mới bắt đầu cuộc tra hỏi:
- Theo em nghĩ chị nên đem vụ này trao cho nhà chức trách.. Chị nói rõ mối nghi ngờ của mình và giao tên Lâm cho họ là xong hết. Nếu chính bọn họ nhúng tay đầu độc anh Tuấn Hùng thì chúng nó sẽ phải đền tội trước tòa và mình đỡ lo phiền phức chị ạ.
Tường Linh nhìn em gái:
- Chị không muốn nguy hiểm cho tánh mạng của Phi Diệp vì chị biết hắn vô can trong vụ này... Lộn xộn người ta có thể giết Phi Diệp nữa em à.
Tường Vân nhìn chị thật kỹ... Nàng nhớ lại khuôn mặt chàng thanh niên giống hết Tuấn Hùng và có nhiều nét đẹp hào hoa hơn mà nàng đã gặp trên phi trường khi đi đón Tường Linh rồi sẽ mỉm một nụ cười vu vơ:
- Như vậy là chị có cảm tình với anh ta đó.
Trong khi chị em Tường Linh nghĩ đến Phi Diệp và sắp đặt một cuộc điều tra để tìm hiểu xem bọn Lệ Hằng đã làm cách nào để đầu độc Tuấn Hùng thì ở nhà bác sĩ Minh Phi Diệp đang bị bác sĩ Minh gây sự dùng áp lực bắt chàng viết lá thư nhờ bác sĩ Minh hại Tuấn Hùng...
Trước đó khi bác sĩ Minh rủ Phi Diệp về nhà nói chuyện riêng cho kín đáo thì Phi Diệp vô tình đi theo liền.
Bác sĩ Minh đưa Phi Diệp vô phòng khách chỉ ghế mời ngồi rồi vô phòng riêng. Một phút sau ông ta bước ra với khẩu súng có gắn ống hãm thanh ở đầu, lạnh lùng nhìn Phi Diệp nói:
- Súng này bắn chết ngay... và nó có ống hãm thanh anh thấy chưa? Phi Diệp chưa hiểu gì cả thì bác sĩ Minh cười khanh khách chỉ thẳng nòng súng vào mặt chàng cười man rợ:
- Hà hà... hà hà... Từ giờ phút này anh phải nghe lệnh tôi, nếu cãi tôi là bỏ xác ở đây nghe chưa.
Phi Diệp chưng hửng, chàng nhíu mày khi thấy nòng súng đen ngòm và giọng cười lạnh lùng của bác sĩ Minh, đôi mắt Phi Dịêp đăm đăm nhìn vào khẩu súng ở tay bác sĩ Minh và nhếch môi cười... Rồi làm bộ sợ sệt hỏi:
- Bác sĩ tính chuyện gì đây? Tôi làm gì mà bác sĩ đe dọa?
BS Minh ngồi xuống ghế đối diện với Phi Diệp tay vẫn kềm súng tay kia lấy mảnh giấy và cái bút đẩy lại phía Phi Diệp ra lệnh:
- Anh viết cho tôi một lá thư đi... Phi DIệp tròn mắt:
- Thư gì?
BS Minh cười đểu giả:
- Hà hà... thư gì thì anh cứ cầm bút lên tôi đọc cho anh viết mà. Phi Diệp nghiêm nét mặt:
- Thư gì? Tôi không viết gì cả... Anh muốn thì anh viết lấy...
BS Minh nâng cao nòng súng ngang tầm mắt của Phi Dịêp và gắn từng tiếng:
- Bây giờ không phải là lúc anh cãi lại tôi... Nếu anh không làm theo ý tôi thì tôi thủ tiêu anh tại nhà này và vất xác anh xuống hầm acid cho tan luôn.. anh đừng hòng cưỡng lại tôi và cũng đừng hòng thoát ra khỏi nơi đây.. Tôi đã phòng thủ cẩn mật rồi... anh viết đi, viết thì mọi sự sẽ êm đẹp... anh sẽ ra về tự do và vô hại cho anh.
Phi Diệp lo lắng hỏi:
- Tại sao vô hại cho tôi khi tôi chưa biết anh bắt tôi viết gì?
BS Minh cười:
- Vì lá thư ấy tôi chỉ dùng để đề phòng mẹ con anh phản tôi, hại tôi chớ tôi không dùng nó để tố cáo anh. Bởi lẽ rất dễ hiểu là tôi chẳng dại gì phổ biến một lá thư trong đó tố cáo tôi là tòng phạm giết người.
Phi Diệp nhìn BS Minh:
- Nếu vậy thì cần gì phải viết thư từ.. Tôi hứa danh dự là chẳng bao giờ tôi tố anh giết người cả.
BS Minh lắc đầu:
- Anh ngây thơ quá... một người như tôi làm sao dám tin vào những lời hứa vu vơ được, hơn nữa mẹ anh và anh phải lo thánh toán số tiền đã hứa với tôi nữa chớ. Phi Diệp im lặng tỏ vẻ suy nghĩ lung lắm, chàng liếc về phía cửa rồi thình lình phóng chân đá vào cườm tay BS Minh....