BS Minh không ngờ Phi Diệp phản ứng như vậy, khẩu súng bay đi và Minh ôm cườm tay rú khẽ một tiếng, lúc đó Phi Dịêp đã đứng lên tiến sát BS Minh, tặng luôn cho hắn một đòn atémi vô gáy và một cái đầu gối vào bụng, BS Minh gục xuống tấm thảm ngất đi...
Phi Diệp phóng lại lượm khẩu Browning bỏ vô túi quần, chàng nhìn lại phía bác sĩ Minh mỉm cười đẩy cửa bước ra ung dung đón taxi đi.
Phi Diệp không gặp trở ngại nào trên đường về nhà trong khi BS Minh nằm mê man trên tấm thảm mà không ai hay chỉ vì bác sĩ thường cấm người nhà không ai được lên khi ông tiếp khách trừ khi có chuông kêu.
Phi Diệp về nhà không thấy Lâm thì qua nhà bên kêu, bà Lệ Hằng vẫn ở trong phòng làm việc của bà, nghe con kêu Lâm bà vội ra hỏi:
- Bộ nó không có ở bển sao? Khi nãy nó mới qua mẹ cho hay cô Tường Linh đến đây kiếm hỏi đòi gặp mẹ, thật là lạ vì sao nó biết tên mẹ là Lệ Hằng?
Phi Diệp giật mình đánh thót:
- Sao kỳ vậy? Theo con biết thì Tường Linh đã tốt nghiệp về trinh thám trong một trường đào tạo gián địêp của Scotland Yards, nếu cô ta đến đây chắc có chuyện không hay đó mẹ.
Bà Lệ Hằng nhíu cặp chân mày, mắt bà ta long lanh sáng quắc.
- Nếu thật vậy thì chắc là có chuyện chi... Lúc nãy thằng Lâm nói Tường Linh hỏi BS Minh còn ở đây không?
Phi Diệp cũng nhìn mẹ nói:
- Vậy là việc Tuấn Hùng bị ám sát đã lộ, mẹ phải bảo BS Minh đình chỉ việc đã tính toán đi thôi, hắn là một kẻ tham lam tàn bạo và nguy hiểm, sao mẹ lại hợp tác với hắn?
Bà lệ Hằng nói:
- Có hắn chịu giúp thì mẹ mới báo thù được chớ, mẹ cần cái tánh tham lam nguy hiểm của hắn đó.. vì có tham lam hắn mới chịu giúp mình chớ.. Phi Diệp móc túi lấy khẩu súng cầm nơi tay:
- Suýt chút nữa khẩu súng này nhả đạn vào người con nếu con không đủ tài năng đoạt khẩu súng này thì cuộc đời con hai năm mươi rồi.. đâu có kịp về đây nhìn thấy mặt mẹ.
Bà Lệ Hằng ngạc nhiên giật khẩu súng từ tay con trai duy nhất:
- Súng của ai vậy?
Phi Diệp liền kể cho mẹ nghe việc tiếp xúc với BS Minh, bà Lệ Hằng không tỏ ra phiền BS Minh mà lại rầy con:
- Vậy là tại con gây ra cớ sư... Tại sao con lại ngăn cản chương trình hành động của mẹ và BS Minh.. Bộ con không thấy Tường Linh đang đe dọa chúng ta đó sao? Ta phải tiến tới mọi việc thật mau kể cả việc thủ tiêu Tường Linh. Phi Diệp biến sắc khi hiểu rõ tâm địa của mẹ:
- Thủ tiêu Tường Linh nữa.. Hừ.. mẹ và BS Minh làm sao thực hiện được việc đó? Bà Lệ Hằng cười độc ác man rợ:
- Dễ ợt, chỉ có một vụ đụng xẹ. tai nạn xe cộ xảy ra như cơm bữa ai mà để ý hả con, cùng lắm mình ra tòa bồi thường vài trăm ngàn chớ gì? Phi Diệp giật mình kêu lên:
- Trời ơi... Me... me...
Khuôn mặt đã có những nếp nhăn của bà Lệ Hằng tái đi hằn lên vẻ căm hờn hung ác làm cho Phi Diệp sững sờ nhìn bà rồi lùi lại một bước. Bà Lệ Hằng nhe hai hàm răng nhọn hoắc cười như ma rồi bảo con trai:
- Con làm gì mà tỏ ra ghê sợ mẹ vậy, mẹ cho con hay mẹ vì con mà làm tất cả những việc này, mẹ không thể để cho con là đứa trẻ mồ côi chịu thiệt thòi suốt đời, trong khi con người ta được săn sóc, được hưởng đủ thứ vật chất trên trần gian.
Chương 5:
Tường Linh đến nhà bà Lệ Hằng thì thấy cửa khóa bên ngoài, từ ngày nhúng tay vào vụ giết người bà Lệ Hằng thường khóa cửa như vậy và dùng phía nhà bên cạnh để ra vào.
Tường Linh nhìn kỹ ngôi nhà rồi đứng tần ngần ở đó, nàng đi qua đi lại như chờ đợi một cái gì, bước chân nhỏ bé của nàng thình lình đặt lên một cái nút bằng đồng ở khe cục gạch nứt ra trước cửa.
Tiếng kêu rè rè dưới cánh cửa thông qua nhà bên kia làm cho Phi Diệp đang ngồi đọc sách chờ mẹ về chợt giật mình, chàng bỏ vội cuốn sách xuống bàn chạy ra vén hé chút rèm nhìn qua cửa bên này, Tường Linh nào ngờ ở cửa sổ nhà bên cạnh đó mắt Phi Diệp đang nhìn mình buồn ảo não và khẽ chép miệng thở dài.
Lúc này bà Lệ Hằng dò tìm Lâm ở nhà ông Đức, bà nghi Lâm đến thăm Ngọc Lan bị kẹt, bà tin trong nhà ông Đức không có ai biết bả, ngay cả ông Đức nữa, vì thời gian hai mươi mấy năm qua bà thay đổi quá nhiều.
Bà Lệ Hằng ung dung đến bên vườn kêu ông già tưới hoa:
- Nè ông hai ơi làm ơn cho tôi hỏi thăm chút coi..
Lệ Hằng mặc bộ đồ bà ba đen coi rất bình dân như kẻ buôn bán làm cho người làm vườn không e ngại chi, ông ta bước lại hàng rào và nói:
- Bà hỏi chi? Bà Lệ Hằng mỉm cười tươi:
- Tôi là cô của thằng Duy tôi muốn tìm nó, nó vẫn thường đưa sữa tươi đến đây, không biết nó có nói chuyện với cô Ngọc Lan trỏng không?
Ông làm vườn lắc đầu:
- Cô Ngọc Lan bệnh nặng không ai được vô phòng hết... Và bữa qua đến nay có ai đưa sữa tươi đến đây đâu?
Bà Lệ Hằng cám ơn người làm vườn rồi trở ra đường, bà tính qua nhà bs Minh nhưng rồi lại ngần ngại kêu xe về nhà.
Lúc ấy Phi Diệp đang đứng ngẩn người nhìn Tường Linh lái xe đi, nàng vừa đi thì xích lô chở bà Lệ Hằng về tới, nhìn trước nhìn sau không có ai bà gõ cửa bên cạnh, Phi Diệp vội chạy lên mở cho mẹ, vừa bước vào nhà bà Lệ Hằng nói ngay:
- Nó không đến nhà Ngọc Lan không hiểu nó đi đâu?
Phi Diệp nhìn mẹ lo âu:
- Có lẽ nó bị bắt rồi mẹ ạ. Theo con mẹ tạm lánh nơi khác đi.
Bà Lệ Hằng mím môi:
- Còn một chỗ nữa phải tìm là nhà con Tường Linh, sợ nó tìm ra tung tích Duy là Lâm nên báo cảnh sát bắt rồi.
Phi Diệp chau mày:
- Mẹ đừng gặp Tường Linh, khi nãy cô ta mới đến đây kêu cửa bên kia, thấy khóa kỹ nên cô ta bỏ đi. Con không hiểu tại sao cô ta cố ý muốn gặp mẹ.
Mặt bà Lệ Hằng chợt thay đổi, bà suy nghĩ lung lắm:
- Lạ nhỉ... vậy thì chúng ta phải hành động ngay mới được. Nếu nó đã biết.. thì nguy cho tạ.
Phi Diệp nhìn mẹ:
- Nhưng mẹ yên tâm để con đến nhà Tường Linh dò xét xem..
Bà Lệ Hằng nói:
- Không, con cứ ở nhà phải để mẹ đi mới được.
Phi Diệp lắc đầu:
- Mẹ phải ở nhà vì cô ta đang tìm mẹ. Để con gặp cổ xem sao đã.
Bà Lệ Hằng hơi lo nên gật đầu bảo con trai:
- Thôi được, con đi dùm mẹ nhưng phải cẩn thận nhé.
Phi Diệp mỉm cười:
- Mẹ yên chí, chẳng ai làm gì được con đâu. Dù sao con cũng là người ở ngoại quốc mới về mà.
Nói rồi chàng sỏ giày và đội lên đầu chiếc mũ phớt ra xe đi. năm phút sau chàng đã ngừng trước cổng nhà bà Tường Lan. Phi Diệp bước lại bấm chuông.
Nghe chuông reo, Lâm trên cửa sổ lầu nhìn xuống chợt kêu mừng rỡ:
- Anh hai.. anh hai..
Tường Linh đi chưa về, Tường Vân vội chạy vào phòng Lâm xem ai bấm chuông dưới cổng, nghe tiếng Lâm buột miệng "Anh Hai" mặt Tường Vân biến sắc, nàng vội kéo Lâm lùi vô hỏi:
- Phi Diệp đến đó sao? Chú mau lui vô và im lặng để tôi tiếp ảnh, nếu chú cải lời thì chú nên nhớ chị Tường Linh có thể về thình lình và tôi có thể gọi điện thoại báo cho cảnh sát bất cứ lúc nào trong vòng năm phút họ sẽ có mặt tại đây để bắt chú.
Lâm cười:
- Tôi hiểu lắm và tôi tin anh Phi Diệp đủ tài cứu tôi vậy thì tôi la lối làm chỉ Cô cứ xem nội việc anh dám xách xe một mình đến ngay bon đây thì đủ hiểu ảnh tài biết mấy.
Lúc ấy chị Ở đã chạy ra cổng hỏi Phi Diệp:
- Ông hỏi ai?
Phi Diệp bình tĩnh nói:
- Tôi là bạn cô Tường Linh, đến thăm cô......