Cô biết lý do tại sao sếp Tiền và sếp Trương vốn không hợp nhau, lần nay là kết quả của cuộc đấu đá giữa các thế lực trong nội bộ. Một đội mười mấy người đồng lòng, tốn bao sức lực mới thấy một dự án khả quan, lại bị ủy viên hội đồng ban quản trị bắt ngưng lại. Bọn họ vì dự án này mà tranh luận suốt đêm, cũng từng có người đến vùng hẻo lánh công tác hơn một tháng. Giờ đây tất cả khó khăn đều đã qua, mọi mối quan hệ đều đã giải quyết xong thì lại bị yêu cầu tạm thời dừng lại không lý do. Đa số mọi người trong đội năm đó đều từng là cấp dưới của sếp Trương.
Chủ tịch Nghê tìm cô tâm sự: "An Nhược, cháu phải hiểu rõ, có nhiều lúc chúng ta phải học cách thỏa hiệp", rồi lại nói: "Đứng trước lợi ích của tập thể, nen hy sinh lợi ích cá nhân."
Những chuyện này cô đều hiểu rõ nhưng cần thời gian để thích nghi, vậy nên hiện giờ vẫn rất phiền muộn.
"An Nhược, nhiều thứ cháu cố sức giữ lấy mà chẳng cần biết là có đúng hay không. Có lúc cháu cố chấp quá, hôm trước chú gặp Thiếu Thần rồi, có nhắc đến cháu..."
Cô đang cúi đầu im lặng không nói gì, nghe thấy tên Trình Thiếu Thần liền ngẩng đầu lên.
"À, thật ra cũng không có gì. Đúng rồi, dạo này quan hệ giữa Thiếu Thần và lão Trình đã tốt hơn rồi, hoạt động của An Khải gần đây xem ra là do Thiếu Thần chỉ đạo. Nghe lão Trình nói Thiếu Thần nên sớm về An Khải. Do đó cháu..."
Cô không biết, hoàn toàn không biết, hóa ra Trình Thiếu Thần đã chuẩn bị xong xuôi việc rời bỏ cô còn cô vẫn chẳng cảm thấy gì cả.
Lúc công việc khó khăn nhất, Thẩm An Nhược đến công ty chẳng biết phải làm gì. Hôm đó có một cô gái đến công ty, khóc lóc làm loạn cả lên, cô ta vốn là vợ của một nhân viên, đến đây vạch mặt người chồng ngoại tình. Chủ tịch công đoàn là nam, khuyên giải cô ta nửa ngày không được, cuối cùng đành phải nhờ đến cứu viện: "Ai ra nói với cô gái kia đi, tôi hết cách rồi. An Nhược, em với cô ta tầm tuổi nhau, em ra xem giúp được gì không đi."
Thẩm An Nhược ngồi trong phòng tiếp khách, nghe cô gái trạc tuổi mình sụt sùi, cô ta khóc nguyên một giờ đồng hồ, vừa khóc vừa kể chuyện từ lúc mới quen nhau đến vụ đối chất tối qua. Thậ ra người đàn ông kia là chiến hữu của cô, cô gái cũng là đồng nghiệp mà cô biết, An Nhược hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ, trước đây cô thấy hoang đường nhưng giờ nhìn lại bỗng thấy thông cảm.
Cô không khuyên nhủ, chỉ ngồi bên đưa khăn giấy, đợi đến khi cô ta khóc mệt rồi tự ngừng, ủ rũ nói: "Quãng thời gian đẹp nhất tôi đã dâng hiến cho anh ta, cả trái tim này tôi cũng tặng anh ta, vậy mà sao đến cơ sự này?"
"Cuối cùng là vì cô còn yêu anh ta hay là vì cô không cam tâm?" Thẩm An Nhược bỗng hỏi.
"Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ thông rồi, tệ hơn nữa thì ly hôn thôi." Cô gái đó rửa mặt xong, cũng là một người xinh đẹp, khá đẹp đôi với đồng nghiệp của cô, vụ ồn ào vừa rồi cứ như diễn tập kịch bản vậy. Cô nàng thong thả bỏ đi rồi, Thẩm An Nhược mới bắt đầu thấy đau đầu, lúc nãy thật quá ầm ĩ.
Tối đó Hạ Thu Nhạn tìm cô, nói có mấy người bạn đại học đến vùng này du lịch, muốn tìm bạn cũ ở đây gặp mặt, vì thế đến tìm cô trước.
Bao năm không gặp, bạn bè vô cùng thân mật, uống rất nhiều rượu. Không ngờ Giang Hạo Dương cũng ở đó.
Thực ra không có mấy người biết hai người bọn họ từng qua lại, trừ Hạ Thu Nhạn, cho nên khi đối mặt cùng mọi người cô cũng không thấy ngại ngùng. Mọi người nhắc đến chuyện tan tan hợp hợp mấy năm nay, những cặp đẹp đôi thì chia tay, những cặp tưởng như không đội trời chung thì lại kết hôn, thế gian này thật khó đoán.
Bọn họ uống đến tận khuya mới giải tán. Biết trước sẽ uống nhiều rượu nên không ai lái xe đến, Giang Hạo Dương vẫy taxi cho cô và Hạ Thu Nhạn về nhà.
"Em tự đi cũng được." Thẩm An Nhược nhấn mạnh nhưng không ai để ý lời cô. Nhà Hạ Thu Nhạn gần đây nên cuối cùng trên xe chỉ còn cô.
Cô uống khá nhiều, hoặc có thể đã lâu rồi không uống rượu, tửu lượng giảm đi nhiều, bỗng thấy chóng mặt, mơ màng tựa vào ghế sau.
"Em không nên uống nhiều như vậy." Giang Hạo Dương bình thản nói.
Thẩm An Nhược đang im lặng bỗng nói: "Anh Giang, năm đó vì sao chúng mình chia tay?"
Hồi lâu không thấy trả lời, Thẩm An Nhược liếc anh một cái, giữa ánh đèn đường tranh tối tranh sáng, anh mím môi, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Gần đây em hay tình cờ nghĩ tại sao năm đó chúng ta lại chia tay. Anh đoán xem, em nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra nổi lý do."
"Anh cũng không nhớ."
"Anh đã bao giờ thấy hối tiếc chưa?"
"An Nhược, em say rồi."
Cô thấy buồn ngủ, lát sau không tự chủ mà nói: "Em cứ nghĩ mình sẽ không đi vào vết xe đổ này nữa..."
Trong cơn mơ màng cô thấy xe chạy về hướng ngược lại căn hộ của mình.
"Dừng xe, bác tài đi sai đường rồi."
"Khu Bích Hải đúng không? Đúng rồi mà?" Người tài xế thấy cô nghi ngờ nghiệp vụ của mình nên cảm thấy không hài lòng.
"Bây giờ tôi không..." Thẩm An Nhược bỗng thấy không ổn nên bỏ lửng câu nói rồi từ từ ngồi lại ghế sau, cảm thấy mình chẳng còn chút sức nào, đành nhắm mắt lại.
Lúc mơ màng, nghe thấy Giang Hạo Dương chậm rãi nói: "Có những lời không nên tùy tiện nói ra. Chỉ cần không nói ra thì có thể giả vờ như không có chuyện gì. Bởi vì lời đã nói ra sẽ vĩnh viễn không cách nào rút lại được."
"Giả vờ? Giả thì vẫn cứ là giả mà thôi."
Thẩm An Nhược định sau khi Giang Hạo Dương đi sẽ gọi một chiếc xe khác trở về khu Ngân Anh, thật không ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa mở cửa xe đã gặp ngay Trình Thiếu Thần đang bước từ trong xe ra. Cô biết sắc mặt mình nhất định trông rất khó coi.
Trình Thiếu Thần không nhìn đến cô, lập tức quay sang Giang Hạo Dương cười niềm nở, giữ nguyên phong độ: "Cục trưởng Giang, đã lâu không gặp." Sau đó tiến lên đỡ Thẩm An Nhược đang đứng không vững. Anh vừa chạm vào bả vai, cô đã vô thức lùi lại phía sau, vì lùi quá vội mà lảo đảo một chút, thế nào lại ngã vào lòng Giang Hạo Dương, anh ta cũng nhanh nhẹn ôm lấy cô rồi không nói không rằng, chuyển cô qua bên Trình Thiếu Thần.
"Tối nay có mấy người bạn cũ từ nơi khác tới, tụ tập với nhau một chút, lâu ngày không gặp nên uống hơi nhiều." Giang Hạo Dương đi thẳng vào vấn đề, cười cười.
"Cảm ơn, làm phiền anh rồi."
"Không sao."
Trình Thiếu Thần giữ lấy vai Thẩm An Nhược đầy vẻ dịu dàng quan tâm, đi thẳng tới cầu thang máy. Cô định gạt tay anh ra nhưng nghĩ trong thang máy có camera nên thôi. Lúc vào phòng, anh thả cô xuống sofa làm dạ dày cô muốn lộn nhào, tưởng sắp nôn đến nơi.
Thẩm An Nhược định thần lại, vốn định trở về căn hộ của mình, không ngờ gặp anh, lẽ nào mấy hôm nay anh đều ở nhà? Muộn thế này, lại chóng mặt như vậy, tự trọng và thoải mái, điều gì quan trọng hơn đây? Cô ôm trán đau khổ nghĩ ngợi.
Trình Thiếu Thần châm thuốc, rít một hơi, thái độ như không có gì, lạnh lùng liếc nhìn cô, khói thuốc của anh vấn vít bay tới đầu mũi cô....