Hoàng hôn dần buông, những bông tuyết nhỏ xíu bắt đầu rơi xuống, vừa chạm đất đã lập tức tan ra. Bầu trời hơi âm u, sắc trời cũng dần chuyển về tối.
Lúc đến nơi thì trời đã tối hẳn. Trình Ái Hoa là một người phụ nữ đoan trang, rất có khí chất, hồi trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Trình Thiếu Thần cũng có vài nét giống cô mình. Nhưng ở bà, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy có gì đó rất tao nhã.
Lúc An Nhược đến, bà Trình đã đứng trước cửa đợi bọn họ, nhìn thấy cô bèn ôm chầm lấy: "An Nhược, sao cháu vẫn gầy thế này? Sao, có chuyện gì không?" Rồi lại quay sang ôm Trình Thiếu Thần, vừa vỗ vào lưng anh vừa mắng: "Tiểu Thần, đứa cháu quỷ sứ này, cô đến đây mấy tuần rồi mà sao giờ này cháu mới đến thăm cô? Phải đánh đòn cháu mới được."
Hai người phải khó khăn lắm mới rời được vòng tay của bà để đi vào phòng khách, nhìn thấy ngài Tề Thiệu Đường, vị lãnh đạo mới nhậm chức ở thành phố này, cũng đang quay sang họ mỉm cười gật đầu.
Bữa tối nay ăn tại nhà, trong bếp đã có người đang lúi húi chuẩn bị, bà Trình đắc ý giới thiệu đó là đầu bếp được mời từ Trừng Hương Các tới. Tề Thiệu Đường cùng bọn họ trò chuyện sôi nổi, bà Trình Ái Hoa đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp, mỗi lần quay lại phòng khách đều không quên than mấy câu: "An Nhược à, cháu gầy quá, thế này không được đâu, nhất định phải ăn nhiều vào, đừng có học theo người khác giảm cân nữa."
Một lúc sau lại quay lại: "Tiểu Thần, bao lâu rồi cháu chưa gọi điện thoại về nhà hả? Có phải cháu muốn làm bố cháu tức chết không?"
Tề Thiệu Đường đuổi vợ mình: "Làm tốt công việc của em đi, đừng để bọn họ làm quá cay, quá ngọt hay quá mặn." Bà Trình Ái Hoa lập tức đi mất. Ông Tề lắc đầu thở dài: "Tiểu Mẫn cũng giống hệt mẹ nó, cả ngày chẳng thể nói ít đi được." Nhưng trong ánh mắt rõ ràng là rất vui vẻ, có ý cưng chiều.
Một lúc sau lại hỏi tiếp: "Tiểu Thần, công ty của cháu giờ hoạt động sao rồi? Thanh niên thường có tính quyết đoán rất cao, nhưng anh cháu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, mà sở trường của Tiểu Khanh cơ bản không phải trong lĩnh vực đó, cháu thấy đấy, anh cháu chống đỡ rất khổ sở." Thấy Trình Thiếu Thần cúi đầu không nói gì, lại quay sang Thẩm An Nhược nói: "Mấy ngày trước chú gặp chú Nghê, chú ấy khen cháu rất nhiều."
"Chú Tề, ông Nghê chẳng qua là nể mặt chú thôi." Suốt hai tuần nay, An Nhược vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Ông Tề Thiệu Đường cười sảng khoái: "An Nhược, cháy nhạy cảm quá. Chẳng nhẽ cháu không biết con trai của cục trưởng Lý và cục trưởng Tạ đều đang rèn luyện khổ sở trên dây chuyền sản xuất của các cháu sau? Thế mà chẳng thấy các cháu chiếu cố đặc biệt gì cho họ."
Đang nói chuyện thì chuông cửa lại reo, Tề Thiệu Đường vừa nói chưa dứt câu "Hình như Tiểu Mẫn nhà chú về rồi", Trình Ái Hoa đã chạy ra mở cửa.
Trình Thiếu Thần nói: "Hôm nay nhà mình còn có khách nữa ạ?"
"Thực ra không tính là người ngoài, là bạn của Tiểu Mẫn, An Nhược, người này cháu quen đấy."
Trái tim Thẩm An Nhược như trĩu xuống, chỉ mong dự cảm của mình không chính xác, nhưng suy nghĩ mới chỉ lướt qua đã nghe thấy tiếng của Tề Gia Mẫn ríu rít bên ngoài: "Bố, chúng con về rồi ạ, anh Thiếu Thần, chị An Nhược, lâu lắm không gặp."
Thẩm An Nhược quay người định đáp lại, thấy Tề Gia Mẫn xinh xắn đáng yêu đang đứng trước cửa phòng khách, còn người đàn ông lịch sự nho nhã đứng bên cạnh cô bé, không ai khác, quả nhiên là Giang Hạo Dương.
Một bàn đầy thức ăn ngon, nhưng mọi người đều ăn không nhiều. Tề Thiệu Đường vị bị cao huyết áp, tiểu đường và mỡ máu nên ăn rất ít, Thẩm An Nhược gần đây bị đau dạ dày nên cũng nhanh chóng buông đũa, còn hai mẹ con đáng yêu kia thì nói nhiều hơn ăn. Thế là cả bàn đầy thức ăn thực ra chỉ có hai người đàn ông là Trình Thiếu Thần và Giang Hạo Dương là còn tập trung vào việc ăn uống, cách ăn uống lại vô cùng lịch sự, tao nhã.
Thẩm An Nhược ngồi cạnh Trình Thiếu Thần, hơi chếch với Giang Hạo Dương, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy nhau. Vừa đúng lúc Giang Hạo Dương cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô. Thái độ của anh rất điềm tĩnh, một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa vô tội khẽ thoáng qua trên gương mặt anh rồi nhanh chóng biến mất, rất khó nhận ra, chỉ trong chớp mắt đã không còn nữa. An Nhược hoài nghi bản thân nhìn nhầm, vội vã cúi đầu.
Cô cũng không biết mình phải cư xử như thế nào, chỉ cảm thấy điều hòa trong phòng hình như hoạt động không được tốt, lúc nóng lúc lạnh. Trong lòng bỗng chốc thấy hơi hối hận khi còn đi học không đăng kí tham gia lớp kịch, bằng không trong tình huống này đã biết phải biểu đạt như thế nào. Vị trí này thực ra không như lần gặp tình cờ cách đây hai tuần, mặc dù hai người ngồi cạnh nhau nhưng ánh mắt không thể chạm nhau, cũng không vướng phải những mối quan hệ phức tạp như thế này.
Giang Hạo Dương hình như vô cùng bình tĩnh, cứ thản nhiên như không, thỉnh thoảng lại quay sang Tề Gia Mẫn ngồi bên cạnh nói cười mấy câu. Thẩm An Nhược cảm thấy cô diễn chưa đạt, mặt trận nhỏ còn có thể ứng phó, nhưng gặp những cuộc đại chiến rắc rồi như thế này lại cảm thấy có chút hỗn loạn.
May mắn sao Tề Gia Mẫn khéo miệng hệt như mẹ cô, cả bữa ăn chỉ nghe thấy cô bé ríu rít nói cười, liến thoáng kể chuyện pha trò, từ chuyện lúc nhỏ đi học cãi nhau với bọn con trai cùng lớp đến chuyện lúc cô bé đi du học ở Pháp gặp những cô gái đẹp trên đường, vì thế không ai chú ý đến An Nhược nữa. Bố mẹ cô bé nghe chuyện cứ liên tục thở dài, đến cả bà Trình Ái Hoa là người lắng nghe chăm chú nhất cũng phải lên tiếng: "Con tiểu yêu này điên quá rồi, không e dè chút nào cả, về sau ai dám lấy con chứ. Học tập chị An Nhược đi, người ta hơn con có mấy tuổi thôi. Làm sao phải trầm tĩnh dịu dàng như chị ấy kia kìa."
"Chị An Nhược nếu không phải là người có một không hai thì anh Thiếu Thần sao cam tâm tình nguyện chui vào nấm mồ hôn nhân chứ ạ?" Tề Gia Mẫn cười lớn, quay sang Trình Thiếu Thần nháy mắt, "Về chuyện chồng tương lai của con, bố mẹ cứ yên tâm, nếu anh ấy không theo đuổi con, thì con sẽ theo đuổi anh ấy đến cùng."
Mọi người đều cười, Tề Gia Mẫn lại nói tiếp: "Giang Hạo Dương, cuốn cho em một cái gỏi đi, anh cuốn giỏi hơn em."
Tề Thiệu Đường cười lớn: "Hạo Dương, cô con gái của chú được nuông chiều thành quen rồi, láu cá và ngang bướng lắm. Cháu phải cẩn thận quan sát, kiên nhẫn uốn nắn nó, cảm thấy không chịu được thì nên buông tay, không cần phải quá áp lực, nếu không về sau hối hận không kịp đâu."
Trình Ái Hoa lập tức lườm ông: "Cái ông này, làm bố mà lại nói những lời vậy sao? Ông phải nói tốt cho con nó, sao lại có thể lôi hết những điểm xấu của nó ra cho bàn dân thiên hạ biết chứ... Ôi, Thiếu Thần ạ, cháu nhìn xem, An Nhược chẳng chịu ăn uống gì cả, chú ý chăm sóc nó nhiều hơn một chút. An Nhược, có phải thức ăn không hợp khẩu vị của cháu không?"
"Không phải đâu ạ. Thức ăn rất ngon, chỉ là dạo gần đây dạ dày của cháu không được tốt lắm."
"Ăn không ngon miệng à... ôi. Hả? hay là... cái đó?" Trình Ái Hoa bỗng chốc vui vẻ hắn.
"Không phải đâu ạ..." Thẩm An Nhược thấy mọi người ngồi trong bàn đều đang hướng về mình, tự dưng cảm thấy vô cùng lúng túng, đành mỉm cười với mọi người, gắp một miếng lớn đồ ăn bỏ vào miệng.
Lại nghe thấy Tề Gia Mẫn ngồi đối diện nói: "À, Giang Hạo Dương, em vừa mới nhớ ra, chị An Nhược là bạn đồng môn với anh, hồi đi học anh đã gặp chị ấy bao giờ chưa?"...