Cuộc đời Minh An trong tích tắc đảo lộn khi một lượt biến cố đổ xuống. Ba bị bắt và chết trong tù, mẹ kế ôm tài sản bỏ đi, và thanh mai trúc mã của cô chợt nhận ra lâu nay ở bên cô chỉ là vì thói quen, tình cảm thật sự của anh ta dành cho một cô gái khác.
Lúc An gặp Ngạo Quân, cô mang cho riêng mình một trái tim vụn vỡ, còn anh đang bận sắm vai một anh chàng điển trai có gương mặt lạnh lùng và tính cách khó nắm bắt.
Trong một lần dự tiệc cưới, Minh An gặp lại người mẹ kế đã cướp hết tài sản của mình và hiện là mẹ kế của Ngạo Quân.
Minh An không phải cô gái đanh đá và ghê gớm, nhưng dứt khoát không phải kiểu con gái lương thiện. Thù vặt, nhớ dai là bản tính của cô, và những ai đã từng tệ bạc với mình, cô nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
Ôm trong lòng một sự căm phẫn, mang trên mình một lời nói dối, An chính thức bước chân vào gia đình Ngạo Quân.
Nhưng mọi trật tự trong thế giới của cô lại đảo lộn một lần nữa khi để bản thân nảy sinh tình cảm với Ngạo Quân - con chồng của người phụ nữ đã bỏ mặc bố con cô lúc hai người rơi vào tuyệt vọng.
Tổn thương, vụn vỡ, lừa dối, vứt bỏ…
Khổng Tử nói: “Trước khi bắt đầu hành trình trả thù, hãy đào sẵn hai cái huyệt.”
Nguồn truyện: Wattpad.Com - Trích dẫn: Tiki.vn
Chương 1:
Có rất nhiều lí do để tôi thích trường trung học Đông Anh. Thứ nhất vì đây là một trong số ít trường cấp ba có ký túc xá ở Đà Lạt. Thứ hai có lẽ vì trường được xây khá cao nên có một sân thượng đón nắng và gió. Đặc biệt, trường có rất nhiều học bổng. Chính vì vậy, tôi đã chọn chuyển đến đây.
Trung học Đông Anh không hề giống những ngôi trường cấp ba bình thường khác. Muốn theo học ở đây, thành tích suất sắc thì không nói, đến cả ngoại hình cũng phải đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát. Có thể nói, đây là nơi tập trung của những tinh anh thông minh, xinh đẹp và khỏe mạnh.
Đông Anh tuy không phải là một ngôi trường quý tộc hay dòng dõi con ông cháu cha, nhưng học sinh ở đây đều mang một khí chất cao ngạo như những quý tộc thực thụ. Nếu trong trường xuất hiện một người bạn đồng trang lứa, trên người không mặc áo đồng phục trường, thì đừng mong có thể nói chuyện với ai. Cả đến nhìn đám học sinh ấy cũng không buồn soi mắt. Mà cái đứa đang bị lơ đi kia chính là tôi.
Tôi đến ngôi trường này, mục đích chính cũng không phải là để tìm bạn hay gia nhập một hội nhóm cao cấp nào, vì vậy bọn họ không để mắt đến càng làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. Lướt nhanh bước chân, ngẩng cao đầu, tay chắp sau lưng, tôi tiến thẳng về sân thượng dãy nhà chính giữa.
Ở đây đẹp quá! Nhìn phía trước là sân trường rộng lớn cùng những bồn hoa đủ mọi màu sắc, quay đầu nhìn phía sau là một khuôn viên xanh mát, lác đác ghế đá. Tôi kỳ thực rất thích đứng trên cao nhìn mọi thứ. Trường cũ của tôi không xây lầu, các dãy nhà rộng lớn thênh thang thông với nhau bằng nhiều hành lang. Cũng là một dạng kiến trúc độc đáo, nhưng tôi thích những nơi cao hơn.
Tôi phân vân đi lững thững cả sân thượng, không biết nên ngắm nhìn phía trước hay phía sau, một mặt lại muốn nằm xuống sưởi nắng đón gió một chút. Sân thượng mà coi bộ rất sạch sẽ, cứ như được lau dọn mỗi ngày.
Ở một nơi thênh thang và thoáng đãng thế này, tâm tình người ta sẽ vô thức trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi xém chút còn muốn ngân nga hát vài câu, nhưng nghĩ lại thì không nên tự làm khổ chính mình. Tôi hát dở đến nỗi cả bản thân nghe cũng không nổi. Thôi thì huýt sáo vậy.
Tiếng huýt sáo của tôi cứ thế trong trẻo ngân lên, nhịp nhàng theo giai điệu ca khúc Betrayal, vang vọng trong gió, cho đến khi tôi nhận ra nơi này không chỉ có mình.
Đối diện tôi, mỹ nam mang vẻ đẹp lạnh lẽo nheo nheo mắt hồ ly nhỏ dài, tia nhìn ánh lên vẻ nguy hiểm đe dọa. Trong nắng sớm, chiếc áo trắng đồng phục sáng chói như thiên sứ từ trời xuống, gió thổi làm mái tóc lãng tử bay tự do, chiếc caravat thắt hờ hững mạnh mẽ lay động.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà kia hướng thẳng phía tôi, môi mỏng cam nhạt mím lại, cánh mũi thẳng tắp phập phồng như đang kiềm chế cơn giận. Một giây sau, mỹ nam lạnh lùng một tay xỏ túi quần, một tay miễn cưỡng chỉ về phía cửa, hành động như muốn ra lệnh cho tôi biến khỏi đây.
Đối với thái độ này, tôi không ngạc nhiên mà còn nhớ ra một điều. Truyền kỳ trong đám học sinh kể rằng, trung học Đông Anh có ba mỹ nam được mệnh danh là hoàng tử. Một trong số đó được đặt cho cái tên “hoàng tử gió”. Theo như truyền kỳ thần thánh ấy thì vị hoàng tử này thuộc dạng được tạc trên một tảng băng trắng muốt, từng đường nét đều tinh tế vạn người mê, hơn nữa dung mạo cũng như tính cách mang đúng tính chất của băng tuyết, rất lạnh. Con người này đặc biệt ghét người khác đến gần mình, lại thích sân thượng của trường, ngay từ khi vào học liền độc chiếm như lãnh thổ riêng, dùng gương mặt nguy hiểm và ánh mắt lạnh lùng cấm tất cả học sinh không được bén mảng đến. Lướt mắt nhìn qua mỹ nam lạnh lùng kia, khí chất đó, dung mạo đó, nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là Ngạo Quân - hoàng tử gió trong truyền thuyết.
Tôi vào trường này không phải để gây sự, nhưng tôi vào trường này một phần vì sân thượng, quyết không thể bị tước quyền ngắm mọi thứ từ trên cao. Đương nhiên tôi sẽ không chống tay tru tréo chửi hay gân cổ nói lí lẽ với hắn, cũng không định rảnh rỗi bày ra một lời thách đố nào đó. Sân thượng của trường rất rộng, nếu tôi đi đến tận đầu bên kia thì đứng bên này nhìn chỉ còn là một vệt nhỏ không rõ dung mạo.
Bỏ lại Ngạo Quân đứng nheo mắt nhìn, tôi đưa hai tay về trước, lòng bàn tay hướng hắn như muốn nói “bình tĩnh”, sau đó lùi từng bước. Thêm một bước bóng Ngạo Quân lại nhỏ dần và mờ đi, cho đến khi lưng tôi đụng vào lan can. Ở chỗ này, tôi tuyệt nhiên không thể quấy rầy hắn trừ khi hét lên, hơn nữa cũng rất xa để được tính là tới gần.
Đúng như tôi nghĩ, ở phía xa Ngạo Quân đang quay mặt, thẳng lưng đi về phía đầu kia của sân thượng. Hắn là kẻ lạnh lùng, chắc chắn sẽ không đôi co phí lời với tôi.
***
Lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi đang mơ màng ngủ trên sân thượng. Nhìn về phía đầu kia, Ngạo Quân đã biến mất, như vậy tôi có thể thảnh thơi đi xuống dưới.
Đã được thông báo từ trước, tôi một mạch đi tìm lớp 12E, trên tay lăm lăm tờ giấy xin vào lớp có chữ ký của hiệu trưởng.
Vừa đến cửa lớp thì gặp được ngay giáo viên chủ nhiệm đang đi vào. Có lẽ cũng đã được báo lớp sẽ có học sinh mới nên cô ấy đứng im đợi tôi lên tiếng. Thật ra thì tôi không có gì để nói, chỉ cúi đầu chào, đưa giấy xin vào lớp về phía cô ấy.
- Bàn cuối cùng. - Liếc mắt nhìn tôi một cái không rõ ý, cô chủ nhiệm chỉ tay về chiếc bàn cuối lớp. Lúc này cả lớp cũng bắt đầu hướng ánh mắt ra cửa nhìn tôi.
- Vâng ạ. - Trả lời cô xong, tôi lẳng lặng đi vào chiếc bàn cuối cùng dành cho mình. Ban đầu còn thắc mắc vị trí này đáng ra phải nhiều người giành nhau, sao lớp này lại còn trống, đến khi lại gần mới hiểu ra, vì bên cạnh nó là cái góc để sọt rác. Rác học đường chỉ có giấy cùng với vỏ bánh kẹo hoặc vỏ sữa, đương nhiên không có gì để bốc mùi khó chịu, nhưng cũng không ai thích ngồi cạnh đống rác làm gì....