80s toys - Atari. I still have
Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 05:49 - Ngày 25/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi




Bên trong ngôi biệt thự gần như trống không, chỉ bày vài thứ đồ gia dụng đơn giản. Trần nhà hình như có gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong phòng và bên ngoài gần như nhau.

Bà lão nói vài câu với Tôn Gia Ngộ, tôi chỉ nghe hiểu vài từ bữa tối, nhà bếp gì đó.

"Chúng ta xuống bếp, ở đó ấm áp hơn phòng khách". Anh dịch cho tôi nghe.

Bữa tối rất đơn giản, chỉ có một nồi canh đặc, ít khoai tây nghiền và túi thịt Song Hối của Trung Quốc mà Tôn Gia Ngộ đem đến. (Song Hối là nhãn hiệu đồ ăn nhanh làm bằng thịt như xúc xích nổi tiếng Trung Quốc).

Tôi rơi vào tình trạng bụng đói quá độ nên ngồi ngây người trước bàn ăn, trong lòng thắc mắc không biết Tôn Gia Ngộ đưa tôi tới đây nhằm mục đích gì.

Anh gắp một miếng trắng trắng vào đĩa của tôi. Tôi hỏi bằng giọng nghi hoặc: "Đây là gì vậy? Đậu phụ?"

"Em nếm thử đi, món ăn nổi tiếng của Ukraine đấy". Tôn Gia Ngộ mỉm cười, tôi cảm thấy nụ cười của anh không có ý tốt.

Tôi cắn một miếng, mùi vị cũng được, chỉ là cảm giác hơi là lạ. Tôi do dự một giây rồi lại cắn tiếp miếng nữa.

"Ngon không?". Anh cười ngoác miệng.

Tôi gật đầu: "Rốt cuộc là món gì vậy?"

"Mỡ lợn".

"Gì cơ?"

"Mỡ lợn ủ muối". Tôn Gia Ngộ nở nụ cười đắc ý.

Tôi ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ. Từ nhỏ đến lớn tôi không kén ăn nhưng có tật không động đến thịt mỡ ngoài nhân sủi cảo đã được xay nhỏ.

"Anh đúng là đồ chẳng ra gì?" Tôi tức giận đến mức chỉ hận là không thể đào hố chôn anh.

"Lại mắng người rồi". Tôn Gia Ngộ vỗ lưng tôi, miệng vẫn còn lải nhải: "Chẳng phải em yêu cầu sao, thịt lợn và rau bắp cải, chúng ta chẳng thiếu một thứ gì".

"Biến đi". Tôi vẫn chưa hết tức giận.

"Cô bé không sao đấy chứ". Trong gương xuất hiện hình ảnh bà lão với nụ cười hiền hậu: "Nếu không sao thì mời tới thư phòng uống tách cà phê".

Bà lão nói tiếng Nga chậm rãi và rõ ràng, cuối cùng tôi cũng nghe hiểu câu này.

Vừa vào thư phòng, tôi lập tức ngây người như lạc vào mộng cảnh. Hóa ra nơi này là một thế giới hoàn toàn khác.

Bốn bức tường quanh căn phòng đều là giá sách, sách trên giá đều được phân loại và sắp xếp ngay hàng thẳng lối. Tôi đảo mắt quan sát một vòng, trên giá là tuyển tập piano, đĩa hát nhựa cổ xưa và nhạc phổ ca kịch. Cả căn phòng giống như một thư viện âm nhạc cổ điển, một góc tường đặt một chiếc piano cũ kỹ, nắp đàn đang mở, các phím đàn màu trắng đã chuyển sang màu ngà ngà. Bức tường phía trên cây đàn treo nhiều khung ảnh. Nhân vật chính trong những tấm ảnh chỉ có một người, một thiếu nữ người Nga xinh đẹp. Bối cảnh đằng sau là sân khấu, kịch viện, piano, hoa tươi...

Trên một tấm ảnh lớn nhất, một người đàn ông trung niên khoác vai thiếu nữ, cả hai có gương mặt từa tựa nhau. Tôi lén đưa mắt nhìn bà lão. Gương mặt bà đầy nếp nhăn, thật sự nhìn không ra bà và cô thiếu nữ trên các bức ảnh có đặc điểm chung nào.

Bà lão ra hiệu tôi ngồi xuống và cất giọng ôn hòa: "Mai, cháu tên là Mai đúng không? Tại sao cháu lại tới Odessa?"

Tại sao ư? Bởi vì nơi này giá cả không đắt đỏ, visa cũng dễ xin.

Tất nhiên là tôi không thể nói thẳng ra như vậy. Câu trả lời của tôi khách khí, đúng tiêu chuẩn ngoại giao: "Cháu rất thích Odessa, bởi vì nơi này là quê hương của hai nghệ sỹ piano vĩ đại Emil Gilels và Rikhter".

Tôi bổ sung thêm một câu: "Còn Vitas nữa, Vitas đẹp trai cũng sinh ra ở thành phố này".

Tôn Gia Ngộ ngồi bên cạnh lật cuốn sách, nghe tôi nói vậy, anh ngẩng đầu nhìn tôi và nở nụ cười mờ ám.

Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh cười tôi ngốc nghếch. Tôi được đà nói tiếp: "Rất giống ca sỹ trong "Lascia Ch'io Pianga", thần bí đẹp đẽ, khiến con người mê đắm".

Bà lão không nhịn được cười thành tiếng, cười đến nỗi nếp nhăn trên khóe mắt bà như bông hoa cúc nở nộ. Bà lão quay sang nói với Tôn Gia Ngộ: "Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, tôi cũng có thời như vậy, thích một người đến mức sùng bái...".

Khoan đã, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, người đàn ông trung niên trên tấm ảnh treo tường kia chẳng phải là Emil Gilels, nghệ sỹ nhân dân Liên Xô từng tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc Odessa hay sao?

Nếu vậy, bà lão ở trước mặt tôi là...

Tôi đứng bật dậy, xúc động đến mức không nói ra lời: "Bà...bà là...".

Bà lão lắc đầu ngăn tôi lại, nụ cười bà phảng phất nỗi chua xót khó diễn tả: "Tất cả đều đã qua rồi".

Tôn Gia Ngộ đứng đằng sau bà lão, anh cau mày ra hiệu cho tôi, tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng tâm trạng của bà lão rõ ràng bị ảnh hưởng, bà lập tức viện cớ rời khỏi thư phòng.

Nhìn theo bóng lưng bà, tôi cảm thấy rất áy náy: "Tôi đã nói sai điều gì rồi à?"

"Không có, chỉ là em hơi ngốc nghếch".

"Xì!"

"Xì gì mà xì?" Anh gõ vào gáy tôi.

"Sao anh quen bà ấy?"

"Bé ngốc, em không nhìn ra sao? Bà ấy chính là chủ căn hộ tôi đang thuê".

"Hả?" Tôi mở to mắt: "Vậy tại sao bà ấy không sống trong thành phố mà ở nơi hoang vắng này?"

"Chồng bà ấy là cán bộ cao cấp của Liên Xô trước kia nhưng qua đời lâu rồi. Lúc đó tiền lương hưu của bà ấy vài ngàn rúp, sống rất thoải mái. Sau khi Liên Xô giải thể, lương hưu của bà ấy nếu đổi ở chợ đen chưa tới một trăm đô la Mỹ. Nếu không cho thuê nhà thì bà ấy sống bằng gì?"

Tôi không tiếp lời anh, im lặng một lúc mới cất giọng đầy sùng bái : "Nếu nhắc đến tên bà ấy, trong giới piano chắc mọi người sẽ ngả mũ kính phục".

"Không sai, vài người cùng thời đại với bà đều giảng dạy tại một số Học viện âm nhạc ở các nước Tây Âu. Chỉ vì lý do sức khỏe mà bà ấy phải ở lại".

Tôi vỗ tay: "Ôi trời, nếu bà ấy có thể chỉ dẫn tôi chơi piano, bắt tôi làm người hầu của bà mấy năm tôi cũng đồng ý".

Tôn Gia Ngộ nhìn tôi, ánh mắt anh lóe lên một tia gian tà: "Đúng vậy, một lá thư tiến cử của bà còn hơn ba năm nỗ lực của em. Em thử xem có nên đối xử tốt với tôi hơn không?"

Tôi không bận tâm đến anh, cầm mấy quyển nhạc lật đi lật lại, nhưng tim tôi không ngừng đập thình thịch.

Tôn Gia Ngộ cười cười, anh cầm mấy cái đĩa hát nhựa đi về góc phòng. Góc phòng đặt một máy nghe nhạc cũ kỹ, giống đạo cụ trong phim điện ảnh đen trắng ở thập niên bốn mươi. Nhưng khi đĩa hát nhựa được bật lên, không khí đột nhiên êm dịu hẳn. Cả căn phòng lập tức chìm vào giai điệu ai oán của vở ca kịch nổi tiếng "Madama Butterfly".

Tôn Gia Ngộ thuận tay đóng cửa. Anh rót một ly rượu vang rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt giả bộ nghỉ ngơi.

Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng không thắng nổi cám dỗ quá lớn. Tôi đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, đồng thời cất giọng ngọt ngào: "Tôi muốn thương lượng với anh một chuyện có được không?"

Tôn Gia Ngộ mở mắt, anh chỉ tay lên đùi mình: "Ngồi lên đây, ngồi lên đây tôi mới thương lượng".

Tôi trừng mắt với anh không chịu nhúc nhích. Tôn Gia Ngộ không thèm bận tâm đến tôi, lại nhắm nghiền mắt.

Tôi nghiến răng, tần ngần mất hai mươi giây mới chậm rãi ngồi lên đùi anh.

Khóe miệng anh hơi động đậy rồi nhếch lên, anh hỏi bằng một giọng lười biếng: "Em muốn thương lượng chuyện gì?"

"Anh thử hỏi bà ấy giúp tôi xem bà ấy có chịu nhận tôi không? Tôi sẽ trả phí phụ đạo".

"Ồ, khẩu khí ghê quá". Tôn Gia Ngộ hơi khép hờ mi mắt nhìn tôi: "Bà ấy không dễ dàng nhận học trò đâu. Trước tiên phải xem có tư chất không, không là thiên tài bà ấy sẽ không nhận. Hơn nữa tiền luyện đàn một giờ mười lăm đô la em còn chê đắt thì làm sao trả nổi phí phụ đạo cho bà ấy?"...
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
» Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
» Hương Vị Đồng Xanh - Born
» Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
» Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Yêu không hối tiếc - Hân Như Yêu không hối tiếc - Hân Như
Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn
Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
Thiên thần sa ngã - Tào Đình Thiên thần sa ngã - Tào Đình
Thế gian này từng chút đều là Anh - Phạm Anh Thư Thế gian này từng chút đều là Anh - Phạm Anh Thư
12345»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00031s
TextLink: Blog Giải Trí Online