Không khí trong phòng tiệc đột nhiên trầm xuống. Giống như trong phim điện ảnh, tất cả mọi người bao gồm Tôn Gia Ngộ đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôn Gia Ngộ hơi ngượng ngùng, anh giơ tay bịt miệng cốc: "Đừng làm bậy, ở đây không có chuyện của em".
Tôi đẩy mạnh người anh, uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu whisky rồi dốc ngược cái cốc đặt xuống bàn: "Còn ai nữa không? Tôi sẽ kính rượu hết".
Trong không khí im lặng như tờ, một người đột nhiên phì cười: "Ôi trời Tiểu Tôn, đúng là nhìn không ra, bạn gái cậu cũng lợi hại đấy chứ? Được lắm...". Anh ta giơ ngón tay cái về phía tôi: "Chúng ta không gây khó dễ cho em gái nữa, mấy anh em chúng ta uống đi."
Vẻ mặt Tôn Gia Ngộ không có biểu hiện gì khác, anh đặt tay lên đầu gối tôi ở dưới gầm bàn rồi hỏi nhỏ: "Em không sao đấy chứ? Có cần chúng ta ra về trước không?"
Tôi không biết uống rượu nên đầu óc hơi quay cuồng, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, tôi không muốn làm anh mất hứng, vì vậy tôi kiên quyết lắc đầu.
Sau bữa tiệc rượu, hai mươi mấy người ở trong trạng thái hết sức hưng phấn, bọn họ hò hét nhau đi casino.
Khi ngồi vào xe ô tô, tôi đã hơi tỉnh rượu nên thấp thỏm hỏi anh: "Có phải em đã làm sai điều gì?"
"Đâu có". Cửa kính xe phản chiếu gương mặt và nụ cười rõ nét của anh: "Chỉ là anh hơi bị bất ngờ, bình thường thấy em hiền lành, không ngờ cũng có mặc ác chiến như vậy".
Tôi vỗ hai tay vào đôi má nóng bừng. Thật ra tôi cũng kinh ngạc trước dũng khí của mình.
Lúc này đã gần mười giờ đêm, là lúc casino náo nhiệt nhất. Đại sảnh ở tầng một ồn ào tiếng người cười nói.
Chất cồn trong người bây giờ mới phát tác một cách triệt để, Tôn Gia Ngộ kêu tôi chơi cờ bạc, tôi rượu vào nên bạo dạn hẳn. Tôi ngồi vào bàn, chọn trò chơi đen đỏ chẵn lẻ đơn giản nhất.
Ai ngờ hôm đó tôi vô cùng gặp may, cứ như được thần thánh phò trợ, liên tiếp thắng mấy ván liền. Chỉ một lúc sau, trước mặt tôi đã chất đầy đồng xèng.
Nhà cái vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh ta hơi lộ vẻ kinh ngạc. Đến Tôn Gia Ngộ cũng rất hào hứng, anh thậm chí còn phá thông lệ thua hết năm trăm đô la sẽ rời khỏi casino, anh lại đổi một lô xèng đưa cho tôi.
Việc thắng tiền đã kích thích thần kinh của tôi, khiến tôi tự tin hẳn lên, chơi rất nhập tâm. Tôi đang đẩy xèng về một bên, đồng thời hét lớn: "chẵn", đằng sau đột nhiên có người cất giọng lạnh lùng: "Tôi mua lẻ".
Giọng nói vô cùng quen thuộc, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện người đứng bên cạnh tôi là Bành Duy Duy.
Chương 7 - Part 2
Cô mặc một bộ váy màu đen, chất vải đặc biệt, được làm từ những bông hoa cúc nở rộ, ở giữa có những lỗ nhỏ để lộ làn da trắng như tuyết. Dáng vẻ của cô vô cùng mê hoặc, khiến người đối diện khó có thể rời mắt.
Tôi nhìn trừng trừng vào nước sơn móng tay và đôi môi đỏ chót của cô, nhất thời không thể mở miệng.
Từ lúc dọn ra khỏi nhà Duy Duy, trong lòng tôi vẫn mong chờ một ngày nào đó cô nguôi giận, tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cô. Tôi không thể nói bỏ là bỏ tình bạn năm sáu năm của chúng tôi.
Nhưng Duy Duy ở trước mặt tôi quả thực vô cùng xa lạ. Cô kẹp điếu thuốc trên tay, bộ dạng của cô phong trần đến nỗi tôi gần như không nhận ra cô.
Lúc này, Bành Duy Duy mới đưa mắt nhìn tôi: "Lâu rồi không gặp, bạn học cũ, xem ra cậu sống cũng không tồi?"
Tôi cảm thấy một áp lực vô hình, liền ngoảnh đầu tìm Tôn Gia Ngộ với mục đích mượn anh làm chỗ dựa, nhưng không hề thấy bóng dáng của anh.
"Không cần tìm đâu". Duy Duy dường như đọc ra tâm tư của tôi, cô cất giọng lạnh nhạt: "Anh ta đang ở phòng VIP trên tầng hai, chắc một lúc nữa cũng không thể chăm sóc cậu".
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cô: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu sống cũng tốt đấy chứ?"
"Rất tốt, cám ơn". Duy Duy hơi mỉm cười, điếu thuốc dài trên đôi môi mọng của cô chuyển động lên xuống theo lời cô nói: "Cánh đàn ông ở trên lầu nói chuyện, chúng ta chơi một ván đi".
Khẩu khí của Duy Duy không một chút xao động, gương mặt trắng nõn hoàn hảo của cô cũng không có biểu hiện khác thường, giống như trước đây cô thường nói với tôi: "Triệu Mai, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!"
Tôi ngẩng đầu nhìn lên hành lang trên tầng hai, cánh cửa gỗ khắc hoa của phòng VIP đóng chặt. Trong lòng tôi cảm thấy hơi bất an, tôi mở miệng hỏi Duy Duy: "Cậu muốn chơi gì?"
"Chẳng phải cậu đang chơi chẵn lẻ sao? Thế thì chơi chẵn lẻ là được rồi. Nhưng tôi muốn phân thắng thua một lần, không thích chơi cò con". Vừa nói cô vừa đẩy hết đồng xèng đi: "Tôi đặt lẻ, Triệu Mai, cậu vẫn đặt chẵn?"
"Chẵn". Tôi nghiến răng đặt thêm mấy đồng xèng.
"Tôi đặt toàn bộ đấy nhé". Đôi mắt to tròn của cô hơi khép lại: "Cậu run tay rồi?"
Dưới ánh mắt khiêu khích của cô, độ cồn trong máu tôi lại dâng cao, tôi đang định đáp lời cô, có người đột ngột ôm chặt tôi từ phía sau rồi đẩy hết đống xèng trước mặt tôi về bàn cờ.
"Toàn bộ". Anh nói.
Tôn Gia Ngộ đã quay lại.
Trái tim tôi đang treo lơ lửng trên không trung lập tức quay về vị trí cũ.
Bành Duy Duy nhìn anh, cô nở nụ cười ngọt ngào và cất giọng có ý sâu sa: "Anh chắc chắn? Không sợ một lần thua sạch sao?"
"Duy Duy, thua tôi cũng gánh nổi". Tôn Gia Ngộ trả lời dứt khoát, đồng thời anh giơ tay báo hiệu cho nhà cái biết, hai bên đã đặt cược xong.
Vẻ mặt của Tôn Gia Ngộ và Duy Duy rất bình thản, nhưng tôi cảm thấy rõ cơn sóng ngầm cuộn trào dưới vẻ bình tĩnh đó. Đặc biệt là Duy Duy, từ lúc Tôn Gia Ngộ xuất hiện, cô không hề nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Bàn cờ bắt đầu xoay tròn, con số ở bên trên dần trở nên mơ hồ.
Tôi nhìn bàn cờ chăm chú, không hiểu tại sao lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.
Bàn cờ cuối cùng cũng từ từ dừng lại, cây kim dừng ở ô màu đỏ, là số lẻ. Rất không may người đặt số lẻ thắng, chúng tôi đã thua.
"Tôi xin lỗi hai vị. Tôi đã thắng rồi". Bành Duy Duy vẫy tay, lập tức có người đến giúp cô thu đồng xèng.
"Đừng khách sáo, thua bạc trước một cô gái xinh đẹp tôi cũng rất vui lòng". Tôn Gia Ngộ nhếch mép cười.
"Thế thì tôi xin cám ơn". Duy Duy giơ ngón tay thon thả kẹp mấy đồng xèng ném cho nhà cái: "Anh Tôn, sau này có việc cần nhờ đến tôi, anh đừng khách khí đấy nhé".
"Nhất định".
"Chúc hai vị chơi vui vẻ, sau này có dịp gặp lại, bye bye".
Bành Duy Duy đứng dậy bước đi, dáng người cô thướt tha phong lưu. Có hai người đàn ông trẻ tuổi đi theo cô, tay cầm đống xèng giúp cô.
Khi Duy Duy khuất dạng, tôi liền thở phào nhẹ nhõm và lên tiếng hỏi Tôn Gia Ngộ: "Vừa rồi anh đi đâu mà chẳng nói với em một tiếng".
"Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi". Tôn Gia Ngộ không trả lời câu hỏi của tôi, anh vẫn dõi theo hình bóng Duy Duy, ánh mắt anh rất kỳ lạ, đầy vẻ thương xót, khiến lòng tôi có mùi vị chua chát.
Chúng tôi về đến nhà không bao lâu, Khâu Vĩ và Lão Tiền cũng về đến nơi.
Bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng ở casino, Lão Tiền vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhận xét: "Mọi người thử nói xem cái cô Bành Duy Duy đó, trước đây vốn là một cô gái đáng yêu, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?"
Tôn Gia Ngộ không lên tiếng, khóe miệng anh hơi động đậy, thần sắc lộ một vẻ mệt mỏi khó diễn tả bằng lời.
Lão Tiền không tinh ý, tiếp tục lải nhải: "Không biết cô ta cặp với ai mà ngông nghênh đến mức đó?"...