Bởi vì anh đã che chắn cho cô trong vụ tai nạn?
Những đau đớn này lẽ ra cô phải gánh chịu.
Trái tim thắt lại.
Đến bên cửa sổ, nhìn những đóa tường vi màu hồng phấn tinh khiết, ngọt ngào ngoài cửa sổ, xinh đẹp như một thiếu nữ tuổi trăng tròn, ánh mắt cô bỗng dần trở nên sắc lạnh. Sờ tay lên trán, chỗ có vết sẹo dài hơi lồi, đêm đen sâu thẳm, tường vi đêm đầu tiên nở hoa, sắc đỏ ngập tràn như máu, ngón tay khẽ chạm lên vết thương ấy, trái tim cô đã hoàn toàn giá lạnh.
* * *
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Anh càng chú ý, cẩn trọng trong mỗi lời nói, bước đi.
Đại thiếu gia chỉ thoáng xuất hiện, Diệp Anh không gặp lại anh ta hay Sâm Minh Mỹ lần nào nữa. Thời gian Tạ Hoa Lăng đến thăm Việt Tuyên cũng ngày càng ít đi, mỗi lần xuất hiện, mặt bà luôn nặng nề u ám như chứa chất nỗi lo âu không thể kiềm chế.
Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nhưng Diệp Anh hoàn toàn không được biết.
Thấy sức khoẻ Việt Tuyên đang dần hồi phục, Tạ Phố không lược thuật tin tức như trước nữa, mà trực tiếp đưa những nội dung liên quan cho Việt Tuyên đọc. Tường vi màu hồng phấn ngoài cửa sổ vẫn đang nở rộ, bất luận đọc tài liệu như thế nào, nét mặt Việt Tuyên vẫn không có biểu hiện gì, cũng không lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Chập tối hôm ấy.
Sau khi Tạ Phố đi ra, Việt Tuyên nói với Diệp Anh...
Anh chuẩn bị cùng ăn tối với người nhà.
Phòng ăn màu trắng.
Rèm cửa màu tím lộng lẫy theo kiểu cung điện, đèn treo pha lê hình ngọn nến, bàn ăn dài, trong những chiếc bình gốm cắm đầy hoa hồng trắng đẹp lung linh, rực rỡ, những chiếc ly đế dài trong suốt tựa pha lê, dao dĩa bằng bạc, bát đĩa sứ trắng muốt với những đường viền màu cốm cô ban.
Khi Diệp Anh đẩy xe lăn đưa Việt Tuyên vào.
Bên bàn ăn, bà chủ Tạ Hoa Lăng, Đại thiếu gia Việt Xán và Sâm Minh Mỹ hình như đã ngồi đợi được một lúc, thấy Việt Tuyên tới, Việt Xán đứng dậy đón.
“Để tôi.”
Trên người tỏa ra một mùi hương đậm, giống như mùi thuốc lá xen lẫn mùi hoa, Việt Xán đón chiếc xe của Việt Tuyên từ tay Diệp Anh, Diệp Anh cúi đầu, nhẹ nhàng lui ra đứng cùng những người giúp việc trong phòng ăn. Vừa hỏi thăm sức khoẻ Việt Tuyên, Việt Xán vừa đưa anh đến bên bàn ăn.
“Diệp tiểu thư.”
Quay đầu lại, thấy Diệp Anh đứng lẫn với những gia nhân, Việt Xán cau mày, đi đến kéo chiếc ghế bên cạnh Việt Tuyên, mỉm cười:
“Diệp tiểu thư khách khí rồi, mời cô ngồi xuống đây.”
Diệp Anh liếc nhìn Việt Tuyên.
Rồi mới nhẹ nhàng đi đến.
Việt Xán vẫn đứng đợi, lịch thiệp kéo ghế cho cô, đến khi cô đã yên vị, mới trở về chỗ của mình.
“Tiểu Tuyên có thể hồi phục nhanh như vậy, công lao của Diệp tiểu thư quả thật rất lớn”, nâng ly rượu pha lê, Việt Xán hướng về phía Diệp Anh, “Ly rượu này, xin uống vì cô”.
Nhấm một chút rượu vang choáng đỏ như màu hồng ngọc.
Việt Xán mỉm cười chăm chú nhìn cô, ánh mắt nồng nàn như thấm hương rượu bồ đào.
“Hừm!”
Tạ Hoa Lăng đằng hắng một tiếng, liếc nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ, giọng mỉa mai:
“Đại thiếu gia, Minh Mỹ vẫn ngồi bên anh, anh lại ngang nhiên săn đón A Anh như vậy, không sợ làm tổn thương Minh Mỹ sao?”
“Ha ha ha ha.”
Tay trái vòng nhẹ qua lưng ghế của Sâm Minh Mỹ, Việt Xán cười to, nét mặt vừa thách thức vừa có phần ác ý, liếc nhìn Tạ Hoa Lăng nói: “Phu nhân, chẳng lẽ phu nhân lại lo sợ, tất cả những người ở bên Tiểu Tuyên, đều sẽ thích con sao?”.
“Đúng là trơ trẽn, trơ trẽn đến mức khiến người ta sởn da gà!”, Tạ Hoa Lăng ném mạnh chiếc khăn ăn xuống bàn, “Con hoang vẫn là đồ con hoang, ngươi giống hệt con mẹ đê tiện của ngươi, không bừa bãi phóng túng thì không yên!”.
“Đúng, mẹ tôi không giống bà.”
Việt Xán tiếp tục cười.
Mắt vằn tia đỏ.
“Chỉ tiếc là, mẹ tôi không còn sống nữa, cha cũng đã qua đời. Chỉ có bà, bà vẫn sống đàng hoàng thoải mái như vậy.”
“Anh.”
Trên xe lăn, Việt Tuyên lặng lẽ lên tiếng.
Việt Xán nhìn Việt Tuyên, nụ cười dần tắt, hướng về anh giơ cao ly rượu. Sắc mặt Tạ Hoa Lăng từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, rồi lại đỏ bừng, miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi đột nhiên đứng dậy, rời khỏi bàn tiệc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh khác thường.
Diệp Anh để ý thấy Việt Tuyên chỉ uống mấy ngụm canh, ăn vài miếng sa lát, không ăn nhiều như mọi khi.
“Diệp tiểu thư.”
Một lúc sau, Sâm Minh Mỹ đặt dao dĩa xuống, nhìn về phía Diệp Anh.
Để chén súp đầy trước mặt Việt Tuyên, Diệp Anh nhìn cô trả lời: “Sâm tiểu thư, cứ gọi tôi là A Anh là được rồi”.
“A Anh”, như nhớ ra cái tên ấy, Sâm Minh Mỹ khẽ mỉm cười, “A Anh à, tôi muốn xin lỗi cô. Lần trước những lời tôi nói với cô, mong cô đừng để bụng. Lúc đó, tôi sợ cô có mục đích nào đó, định lợi dụng thời cơ tiếp cận Tuyên, vì thế mới cố ý nói như vậy, để thăm dò cô”.
Diệp Anh hơi bối rối.
“Bây giờ, Tuyên mỗi ngày một khoẻ hơn, tôi cũng như Xán, thâm tâm rất cảm ơn cô”, ngước nhìn Việt Xán mỉm cười, Sâm Minh Mỹ tiếp tục nói vẻ chân thành, “Mong cô luôn ở bên Tuyên, giúp Tuyên hoàn toàn hồi phục sớm nhất có thể”.
“Vâng, Sâm tiểu thư, tôi sẽ…”
“Minh Mỹ!”
Tiếng Việt Tuyên cắt ngang đối thoại của hai người, Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên ngoái lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình.
Cô ngẩn người.
Trong lòng như có tiếng vọng nào đó, Sâm Minh Mỹ thoáng thất thần, lại mỉm cười lễ độ: “Sao? Tuyên, anh nói đi”.
* * *
“Tại sao?”
Sau bữa tối, đưa Việt Tuyên về phòng, Diệp Anh không kìm được, quỳ một chân trước xe, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ lo âu:
“Chẳng phải anh không thích hay sao? Những lời em nói hôm đó, khiến anh không hài lòng, thậm chí anh còn muốn đuổi em đi. Em đã biết sai rồi, không dám có ý nghĩ như vậy nữa. Chỉ cần có thể ở bên anh, giúp anh sớm bình phục là em đã mãn nguyện rồi. Tại sao, đột nhiên anh lại đề nghị Sâm tiểu thư cho em đi theo làm thiết kế thời trang?”
Việt Tuyên vẫn im lặng.
Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên mặt cô mấy giây, sau đó lại hướng ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm, từng thảm, từng thảm tường vi hồng phấn đang nở rộ.
“Chúng còn có thể nở bao lâu nữa?”
Tiếng nói êm nhẹ thoảng như ánh trăng trên những cánh tường vi, Việt Tuyên hỏi cô.
Diệp Anh nhìn theo ánh mắt anh.
Trong biển hoa tường vi rực màu hồng phấn, có vài bông đã úa, một vài nụ hoa đang hé, cô ngập ngừng giây lát, trả lời:
“Kỳ hoa nở có lẽ vẫn còn khoảng hai tuần nữa.”
“Cô đi đi.”
Hoa tường vi hồng phấn thấm đẫm ánh trăng, tuyệt đẹp, ngọt ngào như mộng ảo, như dị thưòng, cánh hoa phơn phớt ngấm sương đêm, kiều diễm đến say lòng, Việt Tuyên chớp mắt, vẻ mặt dửng dưng:
“Từ đầu đến giờ, đây là điều cô mong muốn nhất. Tôi chỉ hy vọng, cô có thể biết thế nào là đủ mà dừng lại.”
Diệp Anh thoáng hoảng sợ.
Ánh mắt tối đen, trong đầu chợt lóe lên câu anh từng nói, “Hình như trước đây tôi đã gặp cô”. Lẽ nào, anh thật sự đã từng gặp cô? Không, không thể nào. Cho dù đã từng gặp ở đâu đó, nhưng rốt cuộc nhiều năm như vậy, cũng chưa hẳn anh sẽ nhận ra cô....