Thiên Ngọc gật đầu thừa nhận, đó là sự thật, rõ ràng là sự thật nhưng nó lại cảm thấy có lỗi sau cái gật đầu nhẹ ấy. Hương Ly cười nhạt, khẽ cắn miếng táo rồi chìm vào suy nghĩ. Quan trong nhất ư? Vậy thì hay rồi, con người ta chỉ đau khổ nhất khi thấy người quan trọng nhất với mình bị hành hạ chứ không phải là mình bị hành hạ. Chuyện trò với Thiên Ngọc một lúc, Hương Ly nói mình muốn ngủ. Cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt cô đã sắc hẳn lên. Tiếng tút tút bên đầu dây điện thoại vụt tắt, giọng nói lớn, choe chóe cất lên:
- Hương Ly tiểu thư. Sao hôm nay lại nhớ đến số tôi mà gọi vậy?
...
Hương Ly dập máy, thỏa mãn với câu trả lời vừa nghe được. Nhanh thôi. Muộn nhất cũng chỉ là tối nay, con lợn ngu ngốc kia sẽ phải đau khổ lắm đấy. Rồi cô ta cũng sẽ hiểu được lí do vì sao bạn cô ta bị đánh đập thê thảm như vậy. Ha ha, thử tưởng tượng ra mặt cô ta lúc đó, thê thảm đến nhường nào...
_oOo_
Ngay cả trước khi thi đại học, nhóm bạn thân của Thiên Ngọc vẫn luôn vẽ ra viễn cảnh vui vẻ ở Hà Nội. Mỗi tuần gặp nhau một lần, cùng đi mua sắm, xem phim. Nhưng điều đó chỉ là những dự tính trong quá khứ, còn hiện tại thì... tiếc là không như vậy! Lịch làm thêm khác nhau và lịch học bận bịu trái giờ của cả nhóm khiến chẳng mấy khi họ được gặp nhau. Hôm nay sinh nhật Thanh, hẹn đầy đủ cả hội bạn thân hồi cấp ba, lâu lắm mới có dịp tụ tập đàn đúm. Nhật Linh có vẻ hào hứng lắm, ngồi chọn đồ để mặc cả buổi chiều, dù sao cũng lâu lâu không gặp, đi chơi như vậy phải mặc đồ đẹp để còn chụp ảnh chứ. Nghĩ đoạn cô bé lại cười tít mắt, miệng cứ không ngớt nói cười.
Hôm nay Hoàng Quân cũng được mời, hóa ra Thanh và Hoàng Quân học cùng lớp Nhật ngữ ở một trung tâm dạy ngoại ngữ thành phố. Cũng có vẻ thân hơn một chút từ hồi biết Hoàng Quân với Thiên Ngọc học cùng lớp với nhau. Chính vì vậy, hôm nay Hoàng Quân tất nhiên là tài xế riêng của nó. Theo ý kiến của Hoàng Quân, Nhật Linh nên nhờ Khang Duy chở đi, nhưng còn lâu mới mắc bẫy Hoàng Quân nhé, cô bé nhất định đứng đợi xe bus bằng được.
Xe bus chắc phải 15 phút sau mới có, Thiên Ngọc và Hoàng Quân đi rồi. Từ hồi Hoàng Quân thành người yêu Thiên Ngọc, Nhật Linh không ưa cậu ta cho lắm. Chả hiểu sao lại thế, thôi thì kệ xác nó ra sao thì ra. Vẫn chưa nghĩ ra được là nên nói với Thiên Ngọc về chuyện Khang Duy như thế nào. Nhật Linh nghĩ mình thật ngốc, cuối cùng thì cũng chỉ vì kế hoạch có một không hai của mình mà cô hại Thiên Ngọc và Khang Duy đến thảm, à không, còn có Hoàng Quân nữa chứ! Nhật Linh dám cá là Thiên Ngọc không thích Hoàng Quân đâu! Đầu óc lẫn lộn, cô xới bù cả mái tóc mất bao thời gian chải chuốt, giữa đường hét ầm lên như một con điên:
- Á... Đau đầu quá!
- Cô em bị đau đầu?
Tiếng nói chua loét đó vang lên từ đằng sau khiến Nhật Linh bất giác quay người lại, bốn đứa con gái đứng xếp thành hàng đang nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh khủng khiếp. Cô giật mình lấy hai tay dụi dụi mắt, mặt mày méo xệch.
- Cô em vừa nói đau đầu hả? Sao vậy?
- Đâu có gì ạ... - Nhật Linh cố nở một nụ cười méo mó. - Em không hề nói điều đó...
- Rõ ràng là cô em có nói mà... - Vừa nói cô ta càng tiến gần Nhật Linh, vuốt lại mái tóc rối bù của cô, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ. - Lên bóp đầu cho cô bé này đi mấy đứa. Một chút thôi sẽ không đau đâu.
- Các cô làm cái gì vậy?
Nhật Linh chỉ kịp hét lên như thế, điện thoại bị hất xuống đất vỡ tan. Cả ba đứa con gái kia đã xông vào đánh đập, giật tung tóc cô. Đứa còn lại chỉ đứng cười man rợ. Miệng nói liên hồi, có lẽ để giải thích cho cô hiểu chuyện gì đó:
- Hoàng Thiên Ngọc là bạn thân của cô hả? Cô ta cũng gan thật, cướp người yêu của con nhóc Hương Ly đó. Dù có ngốc đến mấy thì cũng đừng tin cái bộ mặt thiên thần đáng sợ của cô ta chứ. Haha...
- Các người... Các người ... điên ... rồi...
Nhật Linh rên rỉ từng tiếng ngắt quãng, nghe không được rõ. Hơi thở của cô hổn hển, đau như muốn lịm đi. Nhật Linh thật sự không muốn thế, chí ít cũng phải tỏ ra được dù thế nào cô cũng không sợ. Máu chảy ra từng giọt từ khóe miệng, mái tóc dính bệt nước mắt, đau lắm, thật sự rất đau.
- Kẻ điên là cô mới phải chứ? Điên vì đã chọn nhầm bạn để chơi thôi. Haha! À mà nghe nói dạo này cô với Khang Duy thân nhau lắm cơ đấy. Sao anh ta lại không ở đây mà chứng kiến cảnh này nhỉ, thú vị phải biết.
- Các người đang làm trò gì đấy hả? Đánh hội đồng, các người có biết đã phạm tội gì không thế?
Nhìn về phía phát ra tiếng nói, cả ba cô gái kia dừng hành động của mình lại. Nhật Linh mê mê tỉnh tỉnh, nghe tiếng được tiếng không. Chỉ cảm thấy giọng nói này quen quen, bỗng nhiên trong lòng thoải mái hẳn, thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Đúng là dân Luật. - Cô gái nọ cười lớn rồi bước về phía Hải Đăng. - Có thể áp dụng luật pháp ở bất kì đâu.
- Cô biết mà. Cô có thể bị bắt giam đấy, đừng nói cái giọng đó với tôi.
- Đừng nói cái giọng đó với tôi. Câu này là tôi nói cho cậu nghe mới đúng. Cậu sẽ làm gì tôi chứ?
Bàn tay cô ta lướt trên khuôn mặt đầy giận dữ của Hải Đăng. Anh nhấc gạt mạnh cô ta ra, chạy lại về phía Nhật Linh đỡ cô dậy:
- Nhật Linh, không sao chứ?
- Hóa ra Vũ công tử đây lại vì đứa con gái này đối đầu với tôi. - Cô ta cười ha hả. - Không sao, như vậy chẳng phải rất tốt sao. Dù sao cậu với Khang Duy cũng là bạn thân. Nếu cùng thích một đứa con gái thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nể mặt cậu, hi vọng cô ta không chết.
Tiếng cười cứ thế rộ lên rồi xa dần, cô ta dẫn đàn em của mình bỏ đi về phía hẻm vắng. Hải Đăng lay lay người Nhật Linh, không ngừng gọi tên. Cô run run, đôi mắt lờ mờ nhận ra một hình bóng. Lời cảm ơn mấp máy trên khóe môi, nghe không rõ, khẩu hình không đủ lớn để Hải Đăng có thể hiểu, cô lịm dần đi trong vòng tay vững chãi của Hải Đăng.
Vội vã bế bổng Nhật Linh lên, Hải Đăng gọi ngay taxi chở cô bé đến bệnh viện. Cô mê man bất tỉnh, cơ thể bầm giập, khuôn miệng xinh xắn bị thương, rỏ từng giọt máu thấm xuống vạt áo, mái tóc suôn mượt giờ rối bù hết cả. Cô đang yếu ớt dựa vào anh, tim anh rung lên từng hồi, đau thắt lại. Cô gái đó chẳng phải Linh Trang lớp Luật Dân sự năm ba sao? Cô ta cũng học Luật, vậy tại sao còn đánh người nữa? Lại là vì Khang Duy à, có lẽ vậy, cô ta thích Khang Duy rất nhiều nhưng lại chưa bao giờ có được tình cảm của cậu ấy. Trước giờ, Khang Duy chỉ cần tỏ vẻ thân thiết với cô gái nào đó, quan tâm cô gái nào đó, cô ấy nhất định sẽ phải rất nhanh chóng tìm cách tránh xa Khang Duy ra. Huống hồ lần này... Khang Duy chưa nói ra, nhưng xem ra Nhật Linh và Khang Duy đã thành đôi thành cặp, chuyện đánh ghen này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
_oOo_
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
- Vẫn không gọi được à? - Hoàng Anh cắn miếng bánh Cosy rồi cất giọng hỏi.
- Chưa. Không biết có sao không nữa, không dưng lại tắt máy. - Thiên Ngọc xịu mặt lo lắng.
- Chắc máy cậu ấy hết pin. - Hoàng Quân cười vui vẻ, cố trấn tĩnh Thiên Ngọc. - Cậu đừng lo lắng quá như vậy.
- Ây dà. - Cả Hoàng Anh và Thanh đều đồng thanh hô lên. - Bạn trai quan tâm gớm cơ.
Hoàng Quân hơi ngượng, không nói thêm gì. Thiên Ngọc mặt vẫn cau lại, không biến chuyển. Ruột gan như rối bời, lộn xộn hết cả, trong lòng nó như linh cảm được điều gì đó không lành, nó vội vàng đứng dậy:
- Tớ phải về.
- Từ từ đã, chắc con bé ham chơi lỡ xe bus thôi. Không sao đâu. - Thanh dịu dàng....