Ừ, người yêu hờ, hờ hững lướt qua nhau mà thôi. Đó là lý do vì sao tôi luôn ép mình phải viết chữ “hờ” vào sau từ “người yêu”. Căn bản để tự nhắc nhở mình một lẽ đơn giản rằng: chúng tôi chỉ là hờ của nhau như thế, sẽ sớm thôi, sớm kết thúc chuỗi ngày hờ hững thôi!
Cho đến một ngày tôi tình cờ gặp chị trong một quán café. Cuộc nói chuyện ngắn giữa hai người con gái diễn ra không có chút nào dễ chịu. chị thẳng thắn thừa nhận với tôi rằng chị yêu anh, chị thấy nuối tiếc vì đã không kịp nói ra điều ấy. Chị thậm chí còn ghen tỵ với tôi khi tôi sánh vai bên cạnh anh.
Vậy đấy, tôi là một kẻ trắng tay. Không tình cảm, không người yêu. Cũng sẽ chẳng còn bất cứ một tia hy vọng hạnh phúc nào cả. Người làm tôi thấy hạnh phúc không thuộc về tôi, người làm tôi nuôi hy vọng không còn là của tôi… Tôi có nên lấy đó làm niềm tủi thân cho mình không?
Tôi không phải là một đứa ích kỷ. Thậm chí có lúc tôi đã nghĩ, nếu chị và anh đến với nhau, hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc, và tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho họ. Nhưng tôi sai rồi. Đó là khi tôi chưa yêu anh, tôi chưa có bất kỳ ý nghĩ nào về việc sở hữu anh. Tôi thật ngây thơ biết mấy. Nếu yêu một người mà mong muốn người đó hạnh phúc cùng một người con gái khác thì tôi có giả tạo quá không?
Mưa đến bất ngờ. Trên đường về đẫm nước, tôi dầm mình trong mưa lạnh buốt. Lần đầu tiên tôi đi trong mưa, mặc kệ những ánh nhìn xa lạ. Hôm nay tôi đi bus, tôi tự cho mình cái cớ để dầm mưa. Rồi những phút sau cùng, khi sự bất ngờ vượt khỏi ngưỡng của sự mong đợi, tôi thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Tôi nhớ anh đến cồn cào. Nhớ da diết. Nhớ như thể ngày mai không được gặp anh thì tôi có thể chết héo vì chờ đợi. Tôi thật sự rời xa người con trai ấy - người cho tôi biết rằng trái tim mình từng ngày đang ấm dần lên.
Ngày… tháng… năm…
Những ngày cuối tháng bảy, tôi nằm bẹp giường vì ốm. Sau ngày gặp chị, sau lần dầm mưa ấy tôi bị sốt cao. Tôi xin nghỉ việc, sang nhà dì tạm lánh. Tôi không biết nên mong chờ ngày anh trở về hay nên xua đuổi ngày ấy đi. Bởi anh trở về, anh sẽ đến gặp tôi, sẽ cho tôi thấy một anh bằng xương bằng thịt chứ không phải một anh ảo ảnh vẫn hay đi vào tâm trí mỗi đêm tôi ngủ. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ thuộc về chị, sẽ là của chị. Và tình yêu của tôi đơn phương bị chấm dứt. Hợp đồng cũng chẳng còn cứu vãn gì được nữa. Những ngày cuối cùng của tháng bảy đang qua còn anh thì đi công tác.
Mưa dầm dề suốt từ sáng, tôi mệt mỏi nhìn những hạt mưa bay bên cửa sổ. Tôi cầm trong tay khư khư cái điện thoại. Nhưng điện thoại đã bị tôi tắt máy, đen ngòm không sức sống. Tôi nhìn vào nó mà cười khẩy. Vì tôi không sao lý giải nổi sự mâu thuẫn trong mình. Tôi chờ anh gọi hỏi han, chờ anh nhắn tin giục tôi ngủ sớm. Nhưng mắt tôi lại cay xè nhận ra rằng tôi có thể lỡ lời kể với anh về chị, về tình cảm và lời đề nghị từ chị. Tôi biết làm sao khi mà tôi ích kỷ một cách vụng về như thế? Lòng tôi không thể thanh thản được…
Tôi tìm đến một giấc ngủ. Và trong giấc ngủ ấy lại có anh. Anh xuất hiện như chàng hoàng tử, bảnh bao và lịch lãm. Anh khoác tay cô dâu của mình. Tôi đứng đằng xa để nhìn họ, dù cố gắng mấy cũng không tài nào nhìn thấy mặt cô dâu. Tôi ấm ức đến nức nở. Phút trao nhẫn, cô dâu xinh đẹp của anh bỗng nhiễn quay ra phía tôi và mỉm cười, nụ cười vô cùng tự tin. Tôi nhận ra đó là chị. Chị thậm chí còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần. Còn tôi, cố gắng mỉm cười để chúc phúc, nhưng nụ cười méo xệch và nặng nề. Tôi lặng lẽ bỏ đi, dần dần bóng tôi tan biến, mất hoàn toàn khỏi cái lễ cưới xa hoa kia.
“Đoàng!!!”
Sấm nổ ầm trời, chớp rạch những đường ngang dọc, tôi giật mình tỉnh giấc, thấy tay mình bị níu giữ bởi vật gì đó. Khi tôi mở mắt, có thể nhìn rõ bóng hình anh. Tôi không tin vào mắt mình, mắt tôi tự nhiên nhòe nước, tôi lắc lắc đầu phủ nhận.
- Em tỉnh rồi à?
Anh cúi sát vào mặt tôi, nhìn tôi chăm chú. Tôi thấy mình tệ hại, chắc chắn là rất tệ hại. Người ta nói con gái trước và sau khi make up khác một trời một vực. Tôi bình thường đã không được xinh đẹp, make up lên mới trông bắt mắt hơn một chút, vậy mà lại để anh nhìn thấy tôi trong bộ dạng của cô mèo hen đang ốm… Chắc chắn là không đẹp đẽ gì cả. Huống hồ chị lại xinh ngần ấy, chắc chẳng cần make up chị cũng đã xinh đẹp rồi. Tôi tủi thân muốn khóc. Vì tôi không xinh bằng chị. Vì tôi chẳng có gì hơn chị cả.
Ngày Yêu
Ngày… tháng… năm…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tôi đã gửi đi rất nhiều tin nhắn, sau đó lại có rất nhiều tin nhắn báo về rằng sms đã gửi không thành công. Khi tôi nhấc máy gọi, muốn nghe giọng em để chắc chắn rằng em vẫn khỏe thì chỉ có tiếng trả lời tự động quen thuộc. Rốt cuộc vì sao em tắt máy? Chẳng lẽ điện thoại hết pin và em ngoan cố đến mức hai ngày liền không sạc pin điện thoại? Ngoài máy điện thoại mà em hay dùng, tôi chắc là em không dùng thêm một cái nào khác để sơ cua cả.
Tôi gọi cho Linh, lúc ấy con bé đang còn ngái ngủ. Vừa kết thúc cuộc gọi tôi liền nhận được một tin nhắn từ Linh. Trong đó là dãy số điện thoại. Nhìn dãy số, tự nhiên tôi mỉm cười. Không hiểu sao tôi lại có duyên với em đến thế. Quả thật từ khi gặp Vỹ Du cho đến khi xác định tình cảm của mình, không mất quá nhiều thời gian để tôi biết mình đem lòng yêu em. Không có gì nổi bật, không có gì khác biệt so với những cô gái xung quanh, nhưng rõ ràng đã hớp hồn tôi ngay từ khi chạm mặt trở lại. Tự nhiên nhớ cái gương mặt vô tư lự, nhớ nụ cười khoe má lúm. Mà… càng nhớ thì càng thấy lo.
Tôi gọi vào số máy mà Linh vừa nhắn tin qua cho.
“Khánh Hà à, lâu rồi anh em mình không nói chuyện, em khỏe chứ?”
Tôi úp mở rồi đột ngột kết thúc cuộc hội thoại. Thật chẳng ai ngờ cô bé thực tập sinh tại phòng tôi hai năm trước lại là em họ của Vỹ Du. Sự thật ấy hiển nhiên nhưng tôi vẫn thấy nó ngô nghê như một phép màu.
Tôi có thể kiên nhẫn chờ em hết lần này đến lần khác. Việc tôi đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của em, làm đảo lộn tất cả vì đóng vai một người yêu thương em, quan tâm đến em lạ lùng chưa từng có. Nhưng càng gần gũi em, càng thấy mình yêu thương và mong muốn được che chở cho em thì càng không thể chờ đợi em chủ động tìm đến mình. Cái tính tôi là thế, khi xác định sẽ yêu một cô gái sẽ nhất định cho cô ấy thấy được thành ý của mình. Vậy mà em vẫn còn chưa đủ tin tưởng tôi? Vẫn còn nghĩ ngợi điều gì đó? Tôi thật không thể hiểu nổi tâm ý con gái, nhất là Vỹ Du, một người chẳng quá cá tính cũng chẳng quá nhạt nhòa, bất cứ thứ gì cũng ở mức vừa phải, càng như vậy thì càng trở nên khó đoán.
“Khánh Hà à, bây giờ anh qua nhà em được không?”
Cô bé ấy ấp úng chắc chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra làm sao, đến tôi cũng thấy mình đường đột và trở nên vội vã. Đúng ra, tình yêu ở tuổi của tôi không hề giống tình yêu của mấy cậu nhóc mới lớn: là vồn vã, là nôn nóng, sốt ruột, lo lắng cuống cuồng này nọ. Tôi đã đủ ngưỡng lớn để vượt qua những cái đó. Cảm xúc trong tôi tưởng chừng như chẳng gì có thể đẩy lên mức cao trào. Nhưng rốt cuộc vẫn ngả mũ chào thua em. Việc em cứ đột nhiên biến mất làm tôi điêu đứng hết lần này đến lần khác.
...