- Em không thể kể. Em không muốn kể.
Vẻ mặt Phong hơi nhíu lại vì không hiểu lý do. Tôi lại chẳng có gì để giải thích.
- Tự nhiên trưa nay nghe anh nói, em muốn khóc nhè quá! Mà em khóc nhè thì người đưa em đi khóc phải là anh mới được. Vì anh làm em tức đến phát khóc mà.
Chúng tôi ngồi xuống một băng ghế đá, hai lon nước lạnh trên tay.
- Em đã muốn có thể hợp đồng hóa chuyện tình cảm. Nhưng anh nói xem, có thể không?
Anh ta im lặng, chúng tôi im lặng. Không gian xung quanh chỉ có gió. Cả hai người đều ngước lên trời nhìn những vì sao lạ. Tôi không biết chúng ẩn giấu điều gì mà lại đẹp đẽ đến thế. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hễ nhìn thấy chúng lấp lánh trên màn nhung đen thẫm đều cảm giác rằng chúng rất đẹp.
- Thế nên anh mới nói… đâu phải chỉ đơn giản là hợp đồng, là hứa hẹn, là giao kèo.
Tôi chỉ cảm nhận được rằng tay mình đang ấm dần lên. Bàn tay ấy đặt trên tay tôi, ấm áp và rắn rỏi. Khi tôi muốn rút tay lại, bất giác bị nắm chặt hơn.
- Cảm ơn em!
- Vì gì thế?
- Vì đã rủ anh đưa em đi khóc!
Phong mỉm cười, lúc nói vẫn không quay sang nhìn tôi. Tôi lặng im, để tay mình nằm im trong bàn tay ấy. Chúng tôi ngồi yên như thế, không gian chỉ còn tiếng gió. Gió hun hút thổi và nhịp tim khẽ hát trong lồng ngực. Đêm dần khuya, sương giăng mảnh nhưng lạnh buốt. Chúng tôi ra về khi nhận ra rằng đã ngồi quá lâu và im lặng quá lâu.
Ngày… tháng… năm…
Chắc chắn là tôi muốn khẳng định lại tình cảm của mình. Chuyện giữa tôi và anh ta hình như đang chuyển biến theo một hướng khác. Tức không đơn thuần là giả vờ yêu nhau trước mặt người khác nữa, chúng tôi thậm chí còn tự cho phép mình quan tâm và dành tình cảm cho đối phương. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ anh ta, thậm chí cả bản thân tôi. Nhưng tôi lúc nào cũng muốn phủ nhận. Chỉ cho đến khi buổi tối ngày hôm qua diễn ra như thế, tôi mới phần nào ngờ ngợ rằng: tôi muốn yêu, muốn gắn bó với một người. Tôi muốn mình thôi không còn cô đơn nữa…
Sáng nay, mẹ tôi gọi điện lên hỏi thăm con gái. Sau một chuỗi những câu dặn dò mà tôi có thể thuộc như nằm lòng, mẹ tôi bắt đầu một bài ca mới.
“Con gái con lứa, hai mươi tư tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại để mẹ nhắc việc này nữa…”
“Kìa mẹ!!! Con không có thật mà, nếu có thì con dắt về ngay.”
Tôi ngấm nguẩy gác máy. Mẹ tôi lại bắt đầu nhắc đến đề tài muôn thuở. Lúc nào cũng phải chắc chắn có một tấm chồng thì mẹ mới yên tâm. Mẹ tôi nói, nuôi con gái lớn trong nhà cứ như ôm quả boom nổ chậm.
Đang suy nghĩ bâng quơ, tôi có điện thoại. Là Phong…
“Anh đang ở gần nhà em, năm phút nữa anh qua.”
Nói rồi anh gác máy. Tôi bần thần một lúc.
Đúng hẹn, năm phút có chuông cửa. Lúc tôi lật đật chạy ra mở cửa thì bắt gặp dáng người quen thuộc ấy.
- Anh có việc gì đi ngang qua đây à?
- Ừ. Em không định mời anh vào nhà?
Tôi lừ anh một cái, tự thấy má mình hồng lên.
- Anh đi có việc, tiện tạt qua xem em như thế nào!
- Em như thế nào?
- Ngốc thế! Chỉ là cái cớ thôi mà.
Anh lẩm bẩm, níu tay khi tôi đi ngang qua định ra tủ lạnh lấy nước cho anh.
- Em biết mà.
Tôi nói như thể mình không có cảm giác gì. Nhưng thực sự tôi thấy tim mình như nở hoa! Ngày đẹp trời, người yêu đẹp trai, những cảm xúc ngọt ngào đến chất ngất. Tôi có thể dứt mộng lúc bấy giờ không? Những cô gái nếu ở tình huống như tôi có thể dứt mộng ngay được không? Tôi cá là không. Vì anh ấy thực sự khiến tôi không muốn dứt ra khỏi.
- Em vui khi anh qua nhà em đúng không?
Anh nhìn tôi chăm chú, vừa hỏi vừa mỉm cười.
- Tất nhiên là không rồi! - Tôi lè lưỡi, nguýt dài.
- Em đã nhầm anh với một anh chàng đẹp trai nào đó. Hình như anh ta cũng hẹn hôm nay đến nhà em mà.
Anh nhìn tôi với dáng vẻ nghi ngờ:
- Còn ai khác ngoài anh à?
- Có chứ! Còn nhiều lắm! Hôm nọ bạn em mới giới thiệu cho em một chàng, nghe bảo cũng được lắm!
- Em gặp mặt chưa mà chắc chắn thế?
- Em tin bạn em. Chắc ít ra cũng hơn anh nửa phần.
Tôi thích thú nhìn phản ứng trên khuôn mặt anh, mày hơi chau lại, mắt lại tỏ vẻ lườm lườm nhưng kỳ thực đang lén quan sát phản ứng của tôi. Nếu tôi tiếp tục nói, chắc chắn anh sẽ không để tôi yên. Tôi chỉ mỉm cười, vớ lấy cái remote, hất hàm nói với anh.
- Nhưng mà anh yên tâm đi, từ giờ tới cuối tháng, em chỉ yêu mình anh thôi!
Tôi ngó lơ, nhìn vào màn hình TV, không để ý tới thái độ của anh. Trong khi đó, anh đã chuyển ra ngồi cạnh tôi lúc nào không hay. Lúc anh ho một cái, tôi quay mặt sang thì bị ngón tay trỏ đặt cạnh má chọc vào một cái khiến tôi giật mình.
- A…
- …
- Anh thù vặt đấy à?
- …
Việc anh im lặng khiến tôi như phát sốt. Ánh mắt anh cứ nhìn vào tôi chăm chú như không thể chăm chú hơn. Tôi cảm giác má mình nóng bừng, máu trong cơ thể như chảy rần rần, nhột nhạt cả sau gáy. Má anh tiến lại gần má tôi hơn, mắt tôi cứ tròn xoe vì không biết anh định làm gì. Ngay khi môi anh cách môi tôi chừng một centimét, anh nói nhỏ:
- Cuối tuần ra mắt mẹ chồng nhé!
- Dạ?
- Em thất vọng à?
- Sao cơ?
Tôi lúng túng, đẩy anh ra xa tôi. Trong khi đó, anh càng được thể trêu tôi khiến tôi càng lúc càng thấy xấu hổ.
- Em đã mong chờ một nụ hôn à?
- Còn lâu!
Tôi vùng vằng, toan đứng dậy đi về phía bếp, anh kéo tay tôi lại và dùng lực mạnh hơn một chút khiến tôi ngồi thụp xuống ghế, ngay bên cạnh anh, ở vị trí cũ.
- Trẻ con thế, anh trêu thôi mà!
Tôi quen dần cái cảm giác gần bên anh. Thật sự tôi đã nhìn thấy một bước chuyển biến lớn kể từ sau tối hôm đó. Tôi cảm giác được sự bình yên và nhẹ nhàng mỗi lúc bên cạnh anh. Cả cảm giác an toàn và mong muốn yêu thương anh nữa. Đã có lúc tôi thầm trách mình ngốc nghếch. Tại sao tôi lại vội xiêu lòng trước một người sớm muộn gì cũng sẽ rời xa tôi? Sự sắp đặt đã chỉ ra rằng chúng tôi sẽ rời xa nhau. Và vì thời gian một tháng đã gần hết, tôi lại không thể trụ đến ngày cuối cùng…
Anh nhìn tôi cười hiền, vuốt những sợi tóc xòa trên trán tôi. Bỗng chốc tôi thấy mình nhỏ bé, trở nên yếu đuối và cần che chở trong vòng tay anh. Bỗng chốc tôi nhận ra rằng tôi ngày càng lún sâu hơn trong cái hố mà mình tự tạo. Nhưng thay vì mong muốn được thoát khỏi, tôi lại mong muốn được chìm sâu hơn.
Ngày… tháng… năm…
Anh sẽ đi công tác ba ngày, và ngay khi anh về chúng tôi sẽ đi gặp mẹ anh. Tôi nên nói như thế nào nhỉ? Rằng tôi mong chờ được đến ngày ấy? Hay tôi lo lắng, hay hồi hộp hay…
Tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi thật buồn vì phải xa anh. Giữa tôi và anh chẳng có chút quan hệ nào cả, chúng tôi chỉ cảm nhận được tình cảm dành cho nhau, rồi tự nhiên đối xử với nhau tốt hơn, thân thiết và gần gũi hơn. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi mong muốn anh là người đàn ông của tôi…
Người đàn ông hoàn hảo ấy chỉ có mỗi nhược điểm là Ế thôi sao? Còn cái đứa đầy những nhược điểm như tôi lại chỉ có mỗi cái ưu điểm là Ế thôi sao? Sao chúng tôi lại gặp nhau?
… Để rồi bây giờ tâm tư tôi rối bời như thế này…
Kể cả khi anh đi công tác, tôi cũng mong ngóng được nhìn thấy anh mỗi ngày. Cái thói quen có người chờ đợi trước cổng mỗi sáng, cùng nhau đi làm, cùng đi ăn trưa, cùng nói chuyện vào buổi tối và sẽ đi dạo quanh con phố khu tôi ở trước khi đi ngủ. Ngần ấy những việc, tôi đã từng làm một mình và sẽ tiếp tục làm một mình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có anh ở bên cạnh, có anh làm bạn và những lúc ấy cái gã mang tên “cô đơn” chẳng thể làm tôi khóc....