Insane
Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 12:27 - Ngày 25/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Chờ Yêu - Hạc Xanh




Bất chợt trời đổ mưa. Lại là những cơn mưa tháng bảy đến bất ngờ và ra đi bất chợt. Tôi lơ đễnh nhìn ngó ra ngoài trời. Cả một nền xám xịt, mưa giăng trắng nhòa. Không khí trong khu nhà ăn của công ty người yêu đặc quánh, cái dư vị của sự cô đơn lại phảng phất, đánh nhẹ vào mặt làm tôi bừng tỉnh. Anh ta tự nhiên mỉm cười. Điệu cười rõ đẹp, rõ duyên. Tôi ghét cay ghét đắng những người có nụ cười đẹp. Vì khi nhìn thấy họ cười, tôi chẳng muốn rời mắt ra khỏi họ nữa. Họ cứ như là trung tâm của vũ trụ, thu hút tất cả mọi sự chú ý. Và tôi lại là một trong những phần tử sở hữu trái tim yếu mềm sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào trước những con người ấy.

- Tối nay em bận gì không? Đi dạo với anh nhé!

Tôi lúng búng không biết nên nhận lời hay không. Chúng tôi là người yêu của nhau cơ mà. Nhưng mà… tôi sợ. Gần đây hay có cảm giác sợ sệt kiểu trẻ con này. Chẳng qua là một cơn cảm cúm, nhưng tôi không biết cơn cảm cúm này sẽ dai dẳng được bao lâu. Rõ ràng tôi không thể mở lòng. Mặc dù tôi có… thích!

- Em sẽ làm tốt. Vậy nên anh bỏ qua cho em về cuộc hẹn hôm nọ nhé!

- …

- Cả chuyện em say xỉn hôm qua nữa!

Tôi xấu hổ, lí nhí nói như sợ ai nghe thấy mất. Anh ta hơi chững lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói chầm chậm bằng chất giọng trầm và ấm lạ.

- Em sẽ làm tốt gì cơ?

- Thì… việc đóng giả người yêu anh. Em đã nhận lời thì em sẽ cố gắng làm tốt. Mặc dù thời gian qua… em làm chưa được tốt lắm… nhưng em sẽ cố gắng trong thời gian còn lại.

Tôi cười toe, trưng ra khuôn mặt mang tính chất “đảm bảo 100%”. Cứ nghĩ rằng anh ta sẽ vui mừng và cười đáp lại tôi một nụ cười duyên điên đảo nữa nhưng…

- Đối với em việc hẹn hò cùng anh chỉ mang tính chất hợp đồng, hứa hẹn và giao kèo thôi à?

Tôi lặng thinh. Cảm giác như mình vừa bị đánh rơi xuống vực thẳm. Có cái gì đó gõ leng keng vào thành trái tim của tôi. Tôi chới với giữa những âm thanh rất lạ, cứ vang vọng ngày một nhiều. Tôi không muốn hợp đồng hóa chuyện tình cảm. Dĩ nhiên. Nhưng sao tôi lại thể hiện nó một cách quá rõ rệt qua ngôn từ đến thế? Để rồi… anh ta ném cho tôi mấy từ khô khốc kia. Nhìn sâu vào đôi mắt Phong, cái sự buồn dường như lan ra thành dòng, loang loáng tựa mặt hồ một sớm thu.

- Anh đã nghĩ rằng em sẽ khác. Nhưng hình như…

Anh ta chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo. Tôi buồn âm ỉ. Tôi biết làm sao?

Tôi đã làm gì mà tự nhiên lại trở nên ngớ ngẩn như thế này? Sao tôi lại quan tâm đến cảm xúc của anh ta? Sao lại phải quan tâm đến cảm nhận của anh ta dành cho tôi?

Cuộc điện thoại kết thúc, anh ta đứng nhanh dậy. Trước khi đi, anh ta nói vẻn vẹn với tôi một câu.

- Anh có việc cần đi gấp! Em tự về công ty nhé! Còn tối nay, nếu em không muốn thì cũng không cần phải đi.

Nói rồi anh ta đi thẳng. Tôi ngồi ngơ ra ở đó, thấy má mình âm ấm. Hình như tôi vừa chảy nước mắt, một cách khó hiểu. Đúng là tôi không hiểu sao mình lại khóc. Càng không thể lý giải tại sao tôi thấy tim mình như có sợi chỉ thít chặt lại.

Tôi có đơn thuần là thích anh ta không?

Thế nào là thích và thế nào là yêu? Làm sao để tôi phân biệt được ranh giới này đây?

Với anh ta, tôi có thể thích, nhưng không thể yêu!

Vậy thì tôi đang thích hay là đang yêu?

Lý trí của tôi như một kẻ lắm lời, lúc nào cũng nhằng nhẵng bên tai tôi, nói ra nói vào rằng tôi không nên yêu, không được yêu…

Còn tình cảm… nó đã chạy đi vào một con đường khác. Con đường đỏ thẫm, mềm mại mà đầy gai. Nó lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng. Để rồi đến khi tôi thấy đau, nó tự dưng lên tiếng.

“Hình như… mình không còn đơn thuần là thích nữa!”

Ngày… tháng… năm…

Cuộc gọi kết thúc, Linh bắn nhanh như súng liên thanh rồi thoắt phát bỏ rơi tôi với câu hỏi còn bỏ ngỏ.

“Mày thích ông ý rồi hả?”

Đừng nói là Linh, ngay cả tôi cũng không biết được câu trả lời của mình. Nhưng dù sao tôi cũng là đứa luôn đối phó với tình huống bằng cách “trốn chạy”. Từ trước đến nay, hễ gặp chuyện gì khó suy nghĩ, khó giải quyết, tôi luôn là đứa tìm cách để chạy trốn thay vì đối đầu. Mặc dù việc làm ấy chẳng mang lại lợi ích gì, và trước sau tôi cũng phải tự mình giải quyết.

Rốt cuộc, tôi lại giống một con ốc sên đang chậm chạp bò, chậm chạp suy nghĩ và chậm chạp hành động.

Buổi tối, tôi nhắn cho anh ta một cái tin lạ lùng. Đến cả tôi còn thấy là nó lạ chứ đừng nói là anh ta. Tôi không biết phản ứng của anh ta như thế nào khi đọc tin nhắn đó, nhưng chắc chắn sẽ là một vẻ mặt rất buồn cười. Tôi tiếc ngẩn ngơ vì mình không được chứng kiến.

“Này anh, đưa em đi khóc nhé!”

Ba mươi phút sau anh ta có mặt trước cửa nhà tôi, tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi đã chuẩn bị cho buổi đi chơi một cách cẩn thận. Nhìn tôi có vẻ xinh hơn mọi ngày, đáng yêu hơn mọi ngày thì phải. Đó là nhận xét chân tình khi tôi tự soi mình trong gương.

- Em đã suy nghĩ về những gì anh nói à?

- …

Tôi tiếp tục lặng yên. Đúng ra tôi nên đáp lời anh ấy, nhưng tôi không biết mình nên nói như thế nào. Bởi tôi có quá nhiều điều muốn nói. Kỳ thực, tôi muốn tối nay sẽ thật khác.

- Anh xin lỗi… bữa trưa anh đã hơi nặng lời thì phải.

- Không sao ạ. Em đã bảo không có lỗi cho anh xin rồi mà!

Tôi bật cười. Nhưng kỳ thực tôi thấy mắt mình rơm rớm.

- Có lẽ em không biết. Hoặc em giả vờ không biết. Nhưng anh…

Phía bên ngoài cửa xe, gần chỗ chúng tôi đi xảy ra một vụ tai nạn. Nạn nhân là một người nam, tuổi trung niên, máu từ chỗ ông ta ngã xuống tạo thành vũng lớn. Tôi thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Mọi thứ như quay cuồng trong màu máu. Tôi sợ hãi đến tột độ. Bất giác, tôi nắm lấy tay người ngồi cạnh, mồ hôi trên trán đầm đìa. Anh ta nhìn tôi lo lắng.

- Em không sao chứ?

Tôi không thể nói nổi bởi sự sợ hãi đang án ngữ. Tôi chỉ còn biết run rẩy và bấu chặt vào tay anh ta. Anh ta vẫn bình tĩnh để đi xe qua chỗ tai nạn ấy. Khi đến một công viên, anh ta cho xe dừng ở đó.

- Em không sao chứ?

Tôi run rẩy và mất hết bình tĩnh. Tôi bị ám ảnh rằng đó là hình ảnh của bố tôi nhiều năm về trước, đằng sau cảnh tượng ấy sẽ là một mái ấm không còn trọn vẹn.

Lần đầu tiên, tôi nép vào người anh ta. Tôi không thể bật lên thành tiếng nói. Mắt tôi nhìn vô định, môi va vào nhau lập bập. Chỉ cần mất bình tĩnh một chút nữa thôi, tôi cũng sẽ cắn chặt cho môi mình bật máu.

- Đừng sợ, anh ở đây!

Phong vụng về đưa tay ôm tôi vào lòng. Có vẻ như anh thấu hiểu được nỗi sợ hãi trong tôi. Cho đến khi tôi dần bình tĩnh trở lại, anh tuyệt nhiên không nói, chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi như an ủi.

- Anh đi mua nước nhé!

- Cùng đi đi!

Tôi níu tay Phong lại, ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đối diện. Anh mỉm cười, đỡ tay tôi và chúng tôi cùng đi mua nước uống.

- Em đã rất sợ phải không?

- …

- Nếu có gì không ổn, nói cho anh nghe được không?

Từng câu, từng chữ đều nhẹ nhàng. Tôi như bồng bềnh trên những đám mây xốp. ...
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
» Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
» Hương Vị Đồng Xanh - Born
» Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
» Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Ai hiểu được lòng em - Lục Xu Ai hiểu được lòng em - Lục Xu
Chỉ có thể là Yêu - Hân Như Chỉ có thể là Yêu - Hân Như
Chờ Yêu - Hạc Xanh Chờ Yêu - Hạc Xanh
Đèn Không Hắt Bóng - Watanabe Dzunichi Đèn Không Hắt Bóng - Watanabe Dzunichi
Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị Em là đôi cánh của anh - Chiết Chỉ Mã Nghị
1234»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00051s
TextLink: Blog Giải Trí Online