“Em chờ anh lâu rồi!”
“Thì đừng chờ nữa!”
“Không. Đã nói là chờ anh mà. Bỏ Du đến với em một hôm thôi có được không?”
“Chuyện anh làm với em là lỗi của anh, nhưng anh yêu Du không phải em không biết. Anh đã nói rồi, anh chỉ yêu Du thôi. Còn những người con gái khác anh không quan tâm.”
“Em không tin! Chắc chắn anh có yêu em, đúng không? Nếu không thì hôm đó…”
“Anh…”
“Được rồi, em chỉ gọi để thông báo với anh, hoặc là anh chủ động đến, hoặc là em chủ động đưa anh đến!”
Nói rồi Kim tắt máy. Tôi quay lại giường nhìn Du, em vẫn ngủ và thở đều như lúc trước khi tôi nghe điện thoại, chắc là em đã ngủ say hẳn rồi, chỉ là tôi lo xa mà thôi.
Còn chuyện của cô gái này, rõ ràng không tìm cách ràng buộc tôi bằng bất cứ cái cớ nào, nhưng lại là cố tình muốn kéo tôi đến bên cạnh. Tôi mới nghe khái niệm con gái “trót lỡ” chứ chưa nghe khái niệm đàn ông “trót lỡ” bao giờ cả. Và bây giờ thì tôi thấm thía, kể cả khi là con gái hay con trai, đã “trót lỡ” rồi thì cũng đều rắc rối như nhau vậy thôi. Nhất là khi “trót lỡ” với người mà mình không yêu.
Tôi định bụng sau khi đi một vòng đóng các cửa sổ và kiểm tra chốt cửa chính thì cũng lên giường đi ngủ luôn. Nghĩ thế nào lại đi lạc vào bếp, thèm tự tay pha cốc café nhâm nhi buổi đêm. Cuối cùng lại không biết Du để café ở đâu đành mở tủ lạnh xem có đồ uống gì không. Lúc lấy bia thì thấy có một cái bánh nhỏ, tò mò mang ra xem thấy trên đó có ghi: “Chúc Mừng Anh!”. Bên dưới là mấy chữ viết tắt nhỏ xíu bằng kem màu hồng: “EYANL”.
Mưa đêm xối xả, hối hả rơi vỡ lộp độp trên nền đất, cái mùi ngai ngái của mưa cứ khiến tâm trạng bồn chồn. Tôi nằm cạnh Du, kéo chăn đắp lên cho em và ôm em ngủ ngon lành. Lúc này không muốn nghĩ ngợi gì nữa cả, mọi chuyện đến đâu thì cứ để mai tính.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay sau khi đưa Du đi làm tôi có ghé qua bên chỗ Linh, mới nói với Linh về một số chuyện. Từ chuyện xem ý cô em về vụ đi du học thế nào, rồi đến vụ Du gần đây bị theo dõi, thêm cả vụ tôi và cô nàng kia nữa. Tất tần tật. Linh lắm lời lắm chuyện, lại đành hanh đanh đá nhưng từ khi nó biết yêu đến giờ thì có vẻ đỡ đi hẳn, nó trầm hơn và sâu sắc hơn, đó là lý do tôi có thể yên tâm đem chuyện này kể với nó.
- Em cũng chuẩn bị đi rồi, nếu anh có ý định thú thật với cái Du thì nói luôn đi, có gì em còn giúp được, chứ để em đi xong là không có ai hậu thuẫn đâu nhé!
Linh hơi nhíu mày khi nghe tôi nói, nhưng nó cũng không phản ứng quá lắm mà còn nghĩ cách giúp tôi. Mặc dù tôi trách thì trách anh chàng kia thật, thậm chí ghét cực kì vì dính dáng đến hai người con gái quan trọng trong cuộc sống của tôi, là Du và Linh. Nhưng cũng phải phần nào cảm ơn vì anh ta đã mang đến cho cô tiểu thư nhà tôi một cái nhìn khác, một cảm xúc khác sau khi đã thấm thía cái gọi là tình yêu thật sự. Chỉ buồn là trong mối tình này em tôi hoàn toàn vô vọng và yếu đuối.
- Mà anh cũng thật là, hôm qua ngày gì anh không nhớ hả?
- Ngày tròn nửa năm hai người đến với nhau chứ còn sao!
- …
- Du nó nhắn tin cho em, nó bảo chán ốm!
Chắc là lúc tôi thấy em nhắn tin cho ai đó. Tâm trạng con gái cũng thật là đỏng đảnh, chẳng phải đã trang điểm và diện váy rất đẹp rồi hay sao, lại còn không cố ý lôi người yêu ra ngoài nữa, thậm chí đến cái bánh ngon trong tủ lạnh cũng vì giận dỗi nên không mang ra khoe với tôi.
…
- Anh không để ý mấy vụ này lắm, em biết là đàn ông cũng không giỏi trong việc ghi nhớ ngày tháng mà.
- Haizz, thì thế! Con bé háo hức lắm, nó bảo muốn làm gì đó đáng nhớ vì chưa biết chừng sau mấy ngày nghỉ ở nhà anh lại đi.
Tôi lại tần ngần. Hình như càng ngày tôi càng vô tâm và hời hợt với người yêu mình thì phải. Tại sao tôi lại phải lo lắng và tỏ ra xót xa cho cái cô gái kia khi mà cô ta cứ rắp tâm muốn đẩy tôi xa Du? Còn người yêu tôi ở đó, nhẫn nhịn chờ đợi và yêu thương một cách nhẹ nhàng nhất, tâm lý có hơi đỏng đảnh nhưng lại chịu khó nghe lời và nhất là luôn nghĩ cho tôi… thế mà tôi cứ để mặc em với những hờn giận kiểu con gái vì nghĩ rằng chẳng có chuyện gì to tát. Đôi khi một mối quan hệ từ khăng khít có thể trở nên vỡ tan tành nếu ta không biết trân trọng những gì bé nhỏ nhất.
Tôi chào Linh ra về, trước lúc đi cũng có khuyên nhủ con bé nên suy nghĩ kỹ chuyện ra đi. Ừ thì cứ coi như là nó đi để chạy trốn hoặc làm một cái gì đó mới mẻ hơn, kết thúc để bắt đầu một cái mới màu hồng tươi sáng hơn, nhưng cũng không nhất thiết phải là đi ra nước ngoài, ngay cả khi ở trong nước, nếu mà không muốn gặp và không có duyên phận gì thì chưa chắc sẽ gặp lại.
Tôi cho xe vòng về nhà Du, mở cửa, lục tủ lạnh, cái bánh không cánh mà bay! Tiếc ngẩn ngơ vì lỡ một ngày vui không trọn vẹn với em, tôi nhắn tin cho em.
“Bánh của anh trong tủ lạnh đâu mất rồi?”
Năm phút qua không thấy em nhắn tin trả lời, tôi lại hì hục lục lọi mấy công thức nấu ăn trên mạng.
Chuông cửa, thấy hơi lạ vì nghĩ sao hôm nay Du lại về vào giờ này, vừa nãy mới đưa đi làm. Hơn nữa cô nàng cũng đâu nhất thiết phải dùng chuông khi mà em có chìa khóa, em còn là chủ nhà. Nghĩ thế nên chưa muốn ra vội, nhòm qua cửa sổ, kéo rèm ra xem thế nào.
- Em chia tay tên Phong đó đi, quay về với anh Du à!
Tôi nghe loáng thoáng giọng nam nói chuyện với Du, bật nhanh như lò xo định bụng chạy ra cho quả đấm giữa mặt cái giọng nam khiếm nhã đó, nhưng lại muốn nghe câu trả lời từ Du, tôi ngồi xuống tiếp tục nhìn ra và nghe ngóng.
- Anh về đi! Đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa được không?
Qua khe cửa tôi nhìn thấy rõ ràng tên khốn ấy ôm chầm lấy Du, khóa môi em bằng cái hôn ngấu nghiến. Tức sôi máu, tôi vùng ra ngoài đứng đối diện với chỗ hai người đang đứng, không nói không rằng tôi giằng tay Du ra khỏi tên khốn đó. Lúc này mới nhìn rõ mặt, mặc dù chưa biết là ai nhưng thấy thoáng quen như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.
- Đang làm cái quái gì thế?
Tên kia cười nhếch mép, khi nói với tôi mà mắt hắn còn tia sang Du như thể chỉ muốn nói chuyện với em còn tôi không là cái thá gì ở đây cả.
- Du, em trả lời đi, anh với em vừa làm gì?
Du trân mắt nhìn tôi, mắt em rơm rớm, bàn tay em run rẩy trong tay tôi. Lần thứ hai kể từ sau khi quen em tôi lại mới thấy em sợ hãi đến thế. Tôi tin em thì sao em lại phải sợ. Tôi biết rằng em bị động, tôi sẽ không trách móc gì em cả, nhưng tại sao em lại…
- Đây là người yêu em, anh ấy yêu em và đối xử với em rất tốt, mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của em nữa.
Tên kia vẫn cười nụ cười nhếch mép nhạt như nước lã.
- Du, em tỉnh lại đi, người yêu em chỉ có anh thôi. Còn anh ta, chưa biết chừng những ngày xa em đã làm trò khốn nào sau lưng em rồi.
Nói rồi hắn lấy trong túi áo ra một tờ giấy nhỏ, tiến lại gần tôi và nhét vào tay tôi, nói một câu hắt ra từ cuống họng.
- Đọc đi! Rồi buông tha cho Du trước khi tôi còn chưa làm gì đó!
Trên đó là những dòng chữ viết họ tên một người con gái, địa chỉ hiện nay và cái hẹn lúc ba giờ chiều.
“Phạm Thiên Kim, phòng 701, tầng 7, tòa nhà AZC trên đường NTT kéo dài. 3h chiều!”
Tôi chết lặng, Du đứng nhìn tôi và mẩu giấy bị vò nát trong tay rồi cụp mắt xuống, em len lén thở dài, lúc quay nghiêng tôi thấy khuôn mặt em có đôi giọt nước mắt lăn trên má. Du khóc. Có lẽ,Du đã biết chuyện gì đó, hoặc em đang linh cảm chuyện gì đó. Còn tôi, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng mình làm cho người con gái nhỏ bé này suy sụp ngay trước mắt....