- Cũng thích style này cơ á người yêu?
Du đưa tay lên miệng ra dấu trật tự thì tôi mới im lặng, giống hệt một chú bé tiểu học bị nạt và dọa sẽ mách cô giáo nếu còn làm trò gì đó không ngoan. Tôi vẫn cầm trên tay bộ váy - phát hiện lý thú của ngày mới, cứ ướm lên ướm xuống. Không thể hình dung nổi Du sẽ trông như thế nào nếu em vận bộ này trên người.
- Có gì lạ đâu. Trong lúc anh loay hoay giữa cơm và phở thì Linh nó sang nhà em vứt toạch cho em bộ váy này, khuyến mại thêm câu: “Mặc nó vào ngày đẹp trời và đá đít ông Phong nếu ông ấy làm mày đau khổ, sau đó thay vì ngồi nhà khóc lóc tỉ tê thì nhấc mông ra ngoài đường kiếm cho mình tình yêu đẹp đẽ khác!”
Mặc dù Du nói với vẻ bông đùa nhưng tôi cũng cảm giác thấy mồ hôi rịn trên trán, tôi bơ đi chuyện khác, giục Du nhanh nhanh còn đi ăn sáng và đưa em đi làm.
- Lại cái con bé hâm hấp đấy à? Anh không hiểu sao nó cứ thích chọc ngoáy anh sau lưng nhỉ? Anh là anh trai nó chứ có phải em là chị nó đâu.
Du cười khúc khích, em vân vê hai tai tôi đỏ au rồi búng nhẹ vào mũi.
- Anh nên biết đường đối tốt với em nhé!
Nói rồi Du ỏn ẻn đi vào thay quần áo.
…
Đang cố gắng đứng ngoài trời hít thở không khí trong lành của sớm thu Hà Nội, ngắm cỏ cây hoa lá xung quanh cho thanh lọc tâm hồn thì có điện thoại. Của Kim. Chờ Du trang điểm nhẹ cũng mất mười lăm phút…
“Em đang ở Hà Nội rồi.”
“Sao không về nhà mà ở Hà Nội?”
“Anh hỏi lạ, chờ anh đến gõ cửa nhà em!”
“Không có đâu, đừng chờ!”
“…”
Phía bên kia im lặng, tôi thấy mình cũng hơi vô tình, lại dịu giọng.
“Tốt nhất là đừng cố chờ đợi anh.”
…
“Cốp!”
Điện thoại rơi xuống đất, thân máy và pin cùng vỏ bay mỗi cái một nơi. Tôi bắt gặp ánh mắt không rõ thứ cảm xúc gì của Du. Em im lặng, đứng như không có một chút cử động nào từ nét mặt, chỉ có nhịp thở hơi nặng nhọc và cứ lì lợm đứng yên như thế. Em không yêu cầu tôi giải thích. Tôi cũng không biết Du đã nghe được những gì. Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Du lẳng lặng cúi xuống, nhặt điện thoại lắp lại, em đưa lên ngang mặt tôi.
- Của anh này!
Nói rồi Du lẳng lặng lên xe, từ suốt dọc đường đi đến công ty em không nói gì với tôi cả. Tôi cũng không biết nên bắt đầu nói với em từ đâu. Bây giờ là lúc mà tôi hoang mang nhất.
- Hôm nay anh có phải đi làm sớm không?
- À ừ. Cũng bình thường.
- Vậy đến công ty em luôn nhé, không đi ăn sáng nữa!
Du nói với tôi khi vừa send đi tin nhắn vội cho ai đó.
Ngày… tháng… năm…
Tôi có buổi họp với sếp và đối chất với Ban quản trị. Nói chung ngoài chuyện tình cảm có bị lệch ray một chút thì công việc của tôi không có gì đáng để phàn nàn cả.
Tôi nhắn tin rủ Du đi ăn rồi sau đó đi xem phim coi như mừng sự thắng lợi bước đầu của tôi. Tôi cũng định bụng sẽ ướm thử ý của em về chuyện tôi chuyển công tác xem thế nào. Thật ra chuyện này tôi vẫn còn khất, chưa dám trả lời, tôi nói với sếp là chưa thể thu xếp được chuyện gia đình nên phải xem ý kiến người thân thế nào đã. Sếp vỗ vai tôi kiểu thấu hiểu. Tôi thở dài ngao ngán, tôi đã có dự định cưới vợ rồi đấy chứ, Du năm sau là hai lăm tuổi, cái tuổi đó con gái đi lấy chồng là vừa đẹp. Còn cả một vụ bê bối tình cảm đang thách thức tôi giải quyết.
Nói về việc thú nhận thì không hẳn là không dám, mà sợ mơ hồ một cái gì đó về sự tha thứ của Du. Rõ ràng bản thân không nghĩ mình xứng đáng được tha thứ vì mình là người chủ động, nhưng thâm tâm lại mong chờ một cái gật đầu từ em. Còn nếu như em không thể tha thứ được, biết rằng chẳng có lý do nào để trách em cả, nhưng dù sao cũng sẽ cảm thấy thất vọng, vì người con gái mình yêu không đủ kiên nhẫn để yêu và lòng vị tha để tha thứ.
Chính xác là sự hụt hẫng!
Sợ cái cảm giác hụt hẫng khi biết rằng người mình yêu không đủ bao dung và độ lượng như mình nghĩ, cũng mang lòng hờn ghen ích kỷ như bao người con gái khác. Rất sợ cái đó mặc dù hiển nhiên điều đó được khẳng định đến chín mươi chín phần trăm, một phần trăm nhỏ nhoi đang chơi vơi ở phương trời vô định nào đó để sự hy vọng chỉ còn biết le lói trong vô vọng.
Ngày… tháng… năm…
Ngày hôm nay Du bận, em không đi ra ngoài với tôi được. Cầm phone gọi cho Thành ra café cà pháo lúc chiều tan tầm. Lâu ngày không gặp thằng bạn, tự nhiên thấy cần nói chuyện với nó. Đúng là “bạn” vẫn khác với “bè”. Bạn có thể nghe ta nói, mọi lúc, mọi nơi, mọi chuyện và cho ta lời khuyên khi cần thiết. Còn bè, chỉ là đến bên để nói cho ta nghe hoặc dạy cho ta bài học về sự phân biệt khôn ngoan giữa đời. Lúc bấy giờ mới mỉm cười vì thấy mình may mắn, ít nhất cũng có một thằng bạn để lúc nào gọi nó cũng sẵn sàng lao qua ngồi café hay nhậu với mình. Đồng thời những lúc như thế này mới thấm thía tại sao con bé Linh nó thương và bênh Du chằm chặp. Để nó biết chuyện này nữa dễ chừng nó còn nổi khùng hơn cả Du. Tôi thừa biết tính khí của nó mà.
- Ngồi lâu chưa?
- Một lúc. Đang ở cùng Ly hay sao mà mãi mới ló mặt qua?
- Đâu, bận tí việc nhưng xong rồi, bây giờ thì chiều, thích bao lâu cũng được.
Nói rồi Thành gọi một cốc đen đá không đường, thằng bạn nhìn ra xa xa, làm điếu thuốc rồi nhả khói, tự nhiên nó hỏi.
- Vụ chi nhánh mới sao rồi? Ổn cả chứ?
- Ừ, có cái đếch gì đâu. Chuyện với gái thôi.
- À… Du hả?
Thằng bạn thở dài ngao ngán. Nó đã bao giờ rơi vào tình huống như tôi chưa? Tự nhiên lại thấy tò mò. Nó yêu Ly như thế, sống chết cũng phải yêu Ly cho bằng được, chẳng cớ gì… Nhưng đời mấy ai học được chữ ngờ, tôi úp mở.
- Không. Người khác.
- Ai? Thư ký? Hay mấy em chân dài gái văn phòng ở chỗ mới? Hay gái bar? Tình một đêm hay ấp lâu rồi?
Nó hỏi một tràng, nói cứ nhẹ như không. Tôi cười khẩy.
- Đối tác. Không hiểu nó là cái thể loại gì nữa!
Thằng bạn trầm ngâm, gẩy tàn thuốc rồi lại làm một hơi dài. Tôi quay sang nó hỏi.
- Có bao giờ làm chuyện đó sau lưng Ly chưa?
- Hỏi thừa, chẳng lẽ làm chuyện đó trước mặt Ly?
- À, ý là lén lút vụng trộm ấy.
- Dễ mà công khai được đấy!
Nói rồi nó cười phá lên, đập đập vào vai tôi.
- Lo quái gì? Không biết đâu mà lo!
Tôi giật mình.
- Không. Cảm giác có lỗi thôi. Cả hai người đều tốt mà, chứ gái hư thì tôi cũng chẳng nói làm gì.
- Tôi không cần biết ông trăng hoa với ai, có tình cảm gì với người ta không. Nhưng tôi biết là ông yêu Du, chắc chắn thế. Đã yêu rồi xác định lấy thì cứ thế mà làm, lăn tăn gì?
Tôi đang tự hỏi không biết trước khi đi qua chỗ tôi thằng bạn có uống ở đâu nên tây tây tê tê rồi không. Bình thường ăn nói giữ gìn mực thước lắm chứ không “thoáng” như thế này.
Thành phải chào ra về, đi lo tiếp chuyện ở công ty, tôi ngồi thêm chút nữa cho tối hẳn rồi cầm điện thoại gọi cho Du, hỏi xem em đang ở đâu, nếu ở nhà thì qua đón đi ăn rồi đi đâu đó cho khuây khỏa. Thật sự lúc này chưa muốn nghĩ gì nhiều mà đầu óc đã nặng trĩu, như sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Em đang đâu đấy? Tan làm chưa?”
“Em về nhà lâu rồi.”...