"Trình Tranh!", Mạnh Tuyết ở phía sau gọi giật anh, anh nghi ngại quay đầu lại, không ngờ đúng lúc hứng lấy cái tát cô giáng tới. Trình Tranh phản ứng kịp thời, chặn ngay trước khi bàn tay cô bạt xuống, kinh ngạc kêu lên: "Cậu cũng uống nhiều hay sao thế?"
Anh đã trông thấy nước mắt Mạnh Tuyết. Trình Tranh và Mạnh Tuyết lớn lên cùng nhau, trong lòng anh, cô vẫn luôn là hình ảnh một cậu con trai giả gái, đây mới là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Mạnh Tuyết rớt nước mắt, ngẩng đầu lên bảo: "Cái tát này, coi như trả lại hết cho cậu tất thảy tình cảm của tôi đối với cậu bao nhiêu năm nay. Cậu có thể không yêu tôi, thế nhưng không thể lợi dụng tôi thế này được, cậu biết rõ là từ bé tôi đã thích cậu, vậy mà lấy tôi ra làm công cụ cho mấy trò vờn vỡ ái tình giữa các người, thật quá tàn nhẫn!".
Trình Tranh nói lỏng bàn tay đang chặn cô, cảm giác hỗn loạn vô chừng, "Phải, phải, phải, các người đều đúng hết, chỉ có tôi là sai. Nếu cái tát này giáng xuống có thể làm cậu dễ chịu hơn, vậy thì cậu cứ đánh đi".
Mạnh Tuyết lau kho nước mắt, cười gằn bảo: "Nhưng bây giờ tôi lại không muốn đánh nữa, bởi vì tôi phát hiện là thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi. Chẳng phải cậu muốn lấy tôi ra để chọc tức Tô Vận Cẩm hay sao, đáng tiếc thật, người ta hoàn toàn chẳng them để ý. Bao nhiêu năm rồi, cậu khốn khổ yêu một người mà bản thân cậu cũng không rõ cô ta có yêu cậu không, cậu ngỡ là đã có được cô ta, thực ra đâu có phải!".
Anh đột nhiên lấy tay ôm mặt, cơ hồ như vậy mới có thể không nghe thấy lời cô nói, một lúc lâu sau, anh mới nói với Tống Minh một câu: "Xin lỗi, phiền cậu để ý cô ấy". Sau đó rời đi như chạy trốn.
Khi anh về đến nhà, trời đã rất khuya, đèn vẫn còn sáng, Tô Vận Cẩm vẫn ở đó, điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an lòng. Cô vẫn chưa thay quần áo ngoài, bình tĩnh ngồi xem ti vi, thứ ánh sáng biến ảo trên màn hình làm cho khuôn mặt cô có đôi nét khó đoán định.
"Anh về rối à?" Cô tiện tay đặt chiếc điều khiển xuống, hệt như bao nhiêu lần đợi chờ bấy lâu nay.
"Anh về rồi, em vẫn chưa ngủ... Có gì định nói với anh à?" Trình Tranh thắc thỏm đút tay vào túi quần jean rồi lại rút ra.
Tô Vận Cẩm ngẩng mặt lên dò xét anh, "Em chỉ định nói là, Trình Tranh, anh thật quá ấu trĩ".
Trình Tranh ngồi phệt xuống sofa, vùi mặt lên đầu gối, "Anh ấu trĩ lắm, anh ngây thơ cho là anh làm thế có thể chọc giận được em, cho là em sẽ ghen tuông vì anh, thế này mới có thể chứng minh rằng em rất quan tâm đến anh".
Khuôn mặt Tô Vận Cẩm không tỏ rõ thái độ gì.
Trình Tranh thở ra một hơi thật dài, "Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc em vẫn không yêu anh, thế nên mới có thể bình tĩnh nhường này". Một việc bấy lâu nay anh không dám nghĩ ngợi, không dám đối mặt, bây giờ đã tự nói ra hết cả, có cảm giác thanh thản như thể con tim đã từ bỏ.
"Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm."
Chương 16 - Nhiều khi tôi rất hận anh ấy, nhưng yêu anh ấy nhiều hơn
Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm....
Tô Vận Cẩm giật mình choàng tỉnh từ cơn mơ, trong căn phòng thênh thang nhường này chỉ trơ trọi mình cô, tiếng nói cất lên trong giấc mộng dường như vẫn vọng vang, lẩn khuất khắp gian phòng.
Cô trở dậy, giở xem đồng hồ ở đầu giường, đã 5 giờ sang, thế là cô cũng không thấy buồn ngủ nữa, đi rót cho mình một cốc nước thật to, từ từ ngồi xuống trước bàn trang điểm. Một người đàn bà hai mươi bảy tuổi nên thế nào nhỉ? Hệt như một đóa hoa tường vi, một phút giây bừng nổ đến độ rực rỡ nhất, mỗi cánh hoa đều xòe bung lộng lẫy, chỉ một khắc sau đó thôi đã lụi tàn héo úa. Tô Vận Cẩm lấy tay vỗ nhè nhẹ lên má mình, hơn ba năm rồi, nói cho chính xác là bốn mươi mốt tháng, đã bao lâu rồi cô chẳng nhớ gì đến con người ấy, giọng nói ấy. Cô kéo ngăn bàn, lục ra chiếc bong tai hải lam ngọc còn lại, nắm trong lòng bàn tay, lạnh toát, nhoi nhói đau. Lời anh nói lúc đeo hoa tai lên cho cô vẫn thầm thì bên tai, thế mà, ngày rời xa lại vội vàng quá đỗi, cuối cùng cô lại làm mất chiếc bong tai kia.
Cô và Trình Tranh, đã để mất nhau rồi.
Trình Tranh, Trình Tranh... Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông. Cô đã không còn nhớ lắm những chi tiết buổi tối biệt ly ấy, ký ức của con người cũng tự biết bảo vệ mình, chỉ nhớ là cô bước ra khỏi căn hộ của anh, rồi từ đó hai người chưa từng gặp lại. Một thành phố có thể rộng lớn tới mức nào, mới đủ để xóa tan hai con người? Ông trời có thể xui khiến hai kẻ có tình trùng phùng nơi chân trời góc bể, thế mà bốn năm dài đằng đẵng chẳng đưa đẩy cho hai người bọn họ hội ngộ lấy một lần, ắt hẳn là trừng phạt bọn họ yêu nhau còn chưa đủ sâu nặng.
Như thế nào mới coi là yêu nhau sâu nặng đây? Hai tháng đầu tiên kể từ khi chia tay, bóng dáng anh chờn vờn khắp nơi, Tô Vận Cẩm dù qua từng con phố hay mỗi khi ngoảnh lại vẫn cứ luôn hoảng hốt trông thấy hình bóng thân quen, hàng đêm dù mộng lành hay dữ, cũng đều luôn có anh trong đó. Thế nhưng dần dà rồi cũng phai nhạt, thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.
Có lẽ Trình Tranh nói đúng, cô chỉ là một kẻ bạc bẽo vô tình, như thế này có lẽ đáng để thấy may mắn mừng vui, bởi nỗi đau cũng sẽ giảm đi nhiều. Thế nhưng có một lần, Mạc Úc Hoa lấp lửng bảo với cô: " Từ khía cạnh y học mà nói, mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh, hơn nữa còn khá nguy hiểm, bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta cũng sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào
Có đôi khi Vận Cẩm thấy thật ngưỡng mộ những nhân vật chính trên phim truyền hình, bị tổn thương về tình cảm, thản nhiên quyết liệt ra đi, lang bạt khắp nơi, sau bao năm trở lại chốn xưa, tất thảy đã trở nên mới mẻ. Thế nhưng cô lại chẳng phải là nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, mà trong đời thực muốn phiêu du đất trời thì phải có chút vốn lận lưng, hầu hết mọi người bình thường hệt như cô, vấp phải trắc trở, vẫy vùng lầy lội một phen, rồi lại bò dậy từ chính chốn cũ, vuốt sạch mặt mũi, rồi lại kéo lê một chân tiến về phía trước. Nếu đã không chết, thì phải sống cho tử tế, cô muốn có cơm ăn, có nhà ở, muốn chu cấp cho gia đình thì không có tư cách gì mà đắm chìm trong đau khổ.
Mấy năm nay, trong công ty dần dà đã có người biết đến Tô Vận Cẩm ở phòng marketing, cô gái nhìn có vẻ mong manh yếu đuối, bình thường rất kiệm lời, với những việc không liên can đến mình thì chẳng nói nửa câu, thế nhưng công việc giao vào tay cô, bất kể là ai cũng có thể hoàn toàn yên lòng, bởi vì cô luôn giải quyết hết sức chỉn chu hiệu quả. Cùng một việc, anh cho cô ất thời hạn nửa tháng, cô có thể thực hiện rất cẩn thận tinh tế, nhưng nếu chỉ cho cô vỏn vẹn nửa ngày, cô vẫn thục mạng hoàn thành đúng hẹn, nhìn sơ sơ người ta cũng không thể phát hiện ra sai sót gì. Trên bàn rượu luôn có những khách hàng cố tình chọc ghẹo cô gái trẻ sang sủa ưa nhìn này, đặt một cốc rượu to mạnh trước mặt cô, chỉ chờ cô nhõng nhẽo đầu hàng, thế nhưng cô không hề rầm rĩ, chỉ đứng dậy lặng lẽ uống cạn không chừa một giọt, có say cũng cắn răng trụ về tận nhà, có nôn mửa đến long trời lở đất cũng không ai thấy bao giờ. Hiếm có người phụ nữ nào như thế này, dưới vẻ bình tĩnh mềm yếu ẩn giấu cả một khối sức mạnh quật cường; ba bốn năm trở lại đây chức vụ của cô cứ thế cao lên, từ một nhân viên quèn ở bộ phận hoạch định chiến lược phòng marketing lên đến chức phụ trách dự án, phó phòng kế hoạch, trợ lý giám đốc marketing, phó giám đốc marketing, vững vàng ở cấp lãnh đạo bậc trung của công ty. Tuy cô trẻ tuổi, lại là phụ nữ chưa lập gia đình, thế nhưng không ai có thể hoài nghi thành tích và nỗ lực của cô....