- Khang Duy đưa về hả?
- Mơ đi nhá. Hắn ta có mà tốt như vậy. May có bác Khang Việt... - Thiên Ngọc thở dài.
- Thế hắn ta nói gì với cậu chưa?
- Nói gì là nói gì?
- Thì ... - Nhật Linh bật dậy. - Mọi chuyện tớ đã nói với cậu cả rồi, chẳng nhẽ...
- Nhẽ gì mà nhẽ. Tớ hiện đang là bạn gái Hoàng Quân!
Thiên Ngọc bực mình trùm chăn kín mít. Khuôn mặt Khang Duy chăm chú lia từng nét trên trang giấy lại hiện ra. Anh ta vẽ ai? Không biết, chỉ là nó hơi tò mò một chút, và cứ có cảm giác khó hiểu. Nếu như người Khang Duy thích không phải nó thì sao? Mà tại sao nó quan tâm chuyện này chứ, nó đang là bạn gái Hoàng Quân cơ mà. Suy nghĩ càng trở nên hỗn loạn, rắc rối này chồng chất rắc rối kia khiến nó mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
_oOo_
“Heo không đòi ăn cơm
Heo không đòi ăn cám
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ...”
Thiên Ngọc vươn tay với điện thoại. Trời hôm nay mưa xối xả nên nó quyết định bùng một buổi học. Nó bắt điện thoại, giọng vẫn còn ngái ngủ, cũng không nhìn rõ xem là ai gọi nữa.
- Cậu dậy chưa thế?
- Ừm... Chưa, nhưng chắc bây giờ dậy.
- Dậy thì ra ngoài này nhé, tớ đang ngồi ở quán nước đối diện nhà cậu đó.
- Ờ..... Hả?
Thiên Ngọc bật dậy lôi điện thoại ra khỏi tai để nhìn lại xem ai là người gọi. Trời đang mưa như trút nước, đâu có ai điên khùng gì mà lại ra quán nước lề đường mà ngồi nữa. Hai chữ Hoàng Quân nhảy lên như múa trên màn hình, nó ngượng ngùng nói nhỏ:
- Cậu... cậu ở đó làm gì vậy?
- Cậu không biết với những người yêu nhau, một ngày dài như cả thế kỉ à? Tớ nhớ cậu!
Thiên Ngọc chợt nhớ ra vị trí của mình bây giờ, nó đang là người yêu Hoàng Quân, mặt có hơi chút buồn. Nó ậm ừ vài câu rồi dập máy, vội vã đánh răng rửa mặt, khoác thêm chiếc áo chạy ra ngoài.
- Nói cho cậu ấy luôn đi. - Tiếng Nhật Linh vang lên khiến Thiên Ngọc khựng lại.
- Nói gì bây giờ?
- Nói những gì mà con tim cậu muốn.
Thiên Ngọc chạy nhanh ra ngoài, không để Hoàng Quân đợi lâu nữa. Chiếc ô nhấc lên cao một chút đã thấy Hoàng Quân đang vẫy tay ngồi ở phía quán nước bên kia. Nó chạy nhanh về bên đó, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng:
- Trời mưa như vậy, cậu đến đây làm gì?
- Gặp cậu chứ sao nữa. Có nhiều chuyện muốn nói nữa.
Thiên Ngọc miễn cưỡng gật đầu, đôi mắt đượm chút buồn bã, khó xử. Hoàng Quân quả thật đối xử với nó rất tốt. Và theo như nó thấy, Hoàng Quân thật sự thích, à không, là yêu nó rồi. Nếu là yêu một ai đó rất nhiều, nhưng người đó không yêu mình có lẽ rất đau khổ. Nhìn Hoàng Quân đang tươi cười như thế, nó cũng lưỡng lự không biết nên bắt đầu chuyện của mình như thế nào nữa. Nhìn Thiên Ngọc cứ đơ ra, Hoàng Quân khẽ cười rồi nói nhỏ:
- Chuyện mẹ tớ nói hôm nọ... đừng để ý đến. Bà ấy không phải người xấu, chẳng qua chỉ là...
- Hoàng Quân à. - Thiên Ngọc ngắt lời Hoàng Quân. - Thật ra thì mẹ cậu nói cũng đúng, tớ đã lợi dụng cậu, thật ra tớ không hề...
- Cậu yên nào.
Hoàng Quân đặt hai ngón tay lên môi Thiên Ngọc, chặn lại những câu nói vô tình chuẩn bị được nói ra. Giọng nói có chút buồn xen lẫn thất vọng :
- Tớ không muốn nghe cậu nói gì về vấn đề này hết. Cậu không phải lo chuyện mẹ tớ. Tớ sẽ tự giải quyết được. Cậu chỉ cần nghĩ làm sao đừng rời khỏi tớ, đừng bao giờ nói đến chuyện muốn chia tay với tớ, hi vọng cậu sẽ không làm tớ tổn thương. Được chứ?
Hoàng Quân nói một hơi dài rồi đứng lên bỏ đi, chiếc ô cậu ấy vẫn dựng bên cạnh bàn uống nước, chạy rất nhanh ra phía bên ngoài mưa rất to. Mưa làm ướt hết mái tóc cậu, từng giọt nhỏ xuống bờ môi thấy mằn mặn. Mưa thấm vào vai áo, thấm dần qua lớp áo mỏng buốt lạnh vào tận trái tim. Hoàng Quân đoán ra Thiên Ngọc định nói gì tiếp theo, cậu đã biết trước điều đó nhưng vẫn không thể chấp nhận ngay được, vẫn không muốn nghe, vẫn muốn níu kéo gì đó vốn dĩ không là của cậu.
Thiên Ngọc quay trở lại phòng trọ, bờ vai có ướt một chút. Nhật Linh chăm chú nhìn không nói gì. Nó ngồi phịch xuống giường, uể oải kể lại câu chuyện vừa xảy ra. Đã biết Hoàng Quân sẽ không đồng ý chuyện chia tay nhưng không nghĩ rằng cậu còn không muốn nghe những câu ấy từ nó mà chỉ im lặng đứng dậy và bỏ đi. Là do cậu chưa thể chấp nhận được sự thật hay do cậu quá ích kỉ, chỉ muốn giữ nó ở bên mình?
Nhật Linh chán nản lắc đầu, chắc tại vì cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản nên mới khiến Thiên Ngọc lâm vào tình cảnh như vậy. Vậy rắc rối của Thiên Ngọc là do một tay Nhật Linh tạo ra rồi.
Chương 15: Show you off ♥
Khang Duy cầm tập giấy A4 cuộn lại, gõ phành phạch xuống bàn, mặt mũi dương dương tự đắc:
- Tôi đã quyết định vậy. Cứ làm thế đi.
- Vậy cậu sẽ lại hát? - Một giọng nói e dè vang lên.
- Tất nhiên. Bạn có ý kiến gì sao?
- Không. - Giọng nói nhỏ lại, chán nản.
- Vậy thì tốt. Tối chủ nhật này Hội Sinh viên chúng ta sẽ tổ chức ăn uống và hát karaoke. Đúng 8 giờ nhá. Đến đây thôi, giải tán.
Hội trưởng Hội Sinh viên Lê Khang Duy vừa mới đưa ra quyết định, kỉ niệm ngày thành lập Hội Sinh viên trường năm nay lại đi hát karaoke. Ai cũng thấy rùng mình, ngày kỉ niệm năm ngoái, hội trưởng Hội Sinh viên Lê Khang Duy chính là người đưa ra đổi mới này, được rất nhiều người ủng hộ hết mình. Nhưng khi bữa tiệc bắt đầu, đồ ăn đi vào miệng bao nhiêu lại muốn trôi ra bấy nhiêu. Giọng hát con vịt khàn khàn kinh dị của hội trưởng thật sự như muốn giết người, đục lỗ tai của người khác.
Không thể hiểu nổi vì sao lại như vậy, anh nhảy rất đẹp, nhưng hát thì tệ hại đến vô cùng. Có nghe nói hội phó Vũ Hải Đăng nhảy cũng cực đỉnh, hát cũng cực hay, nhưng chưa bao giờ anh muốn thể hiện khả năng của mình cả. Chỉ có duy nhất một lần vào ngày lễ Tình nhân cách đây hai năm, anh vì bị ép buộc quá đáng mới tham gia nhảy một bài cùng Khang Duy và hát tặng cho tất cả mọi người một bài hát. Từ đó đến nay cũng chưa thấy anh tham gia văn nghệ văn gừng hay hát hò gì lần nào. Cực chẳng đã, những người hát hay như Hải Đăng thì rất chi là lười tham gia hát hò, không mấy khi cầm mic hát cả. Còn những kẻ hay hát như Khang Duy thì...
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được quyết định, khó thay đổi được. Không đi thì hội trưởng hắc ám sẽ trách cứ, đi thì lại phải chịu cái giọng hát “xuất sắc” kia của anh, thật là nan giải. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của những sinh viên năm hai, năm ba, những người đã từng được thưởng thức giọng hát của hội trưởng. Còn đối với những sinh viên năm nhất thì lại khác. Đây thực sự là điều được các cô cậu mong chờ. Chắc chắn sẽ rất tuyệt, nhiều người còn chuẩn bị điều này rất sớm dù không biết hát, ví dụ như Thiên Ngọc. Thật ra trong chuyện này cũng có đôi chút mờ ám, sau cái ngày đầu tiên Hải Đăng ăn hết đến nửa cái bánh kem sôcôla trộn mật ong vài ngày, đã có một số chuyện nho nhỏ xảy ra thế này.
- Cô biết hát không? - Khang Duy lên giọng.
- Hát sao không biết. Tôi hát hay lắm đấy. - Heo cười hớn hở.
- Ờ. Hải Đăng hát rất hay. Tôi cũng thế! - Khang Duy vỗ ngực tự hào.
- Thì sao đây?
- Cô nghĩ sao nếu Hải Đăng hát tặng Nhật Linh, và...
Tất nhiên chuyện này Nhật Linh không biết, chỉ thấy Thiên Ngọc háo hức chuẩn bị nên cũng chuẩn bị kĩ càng để không làm mất hứng cô bạn thân. Gạt hết những rắc rối qua một bên, Thiên Ngọc luôn ưu tiên đi chơi và giải trí. Vì dù gì thì đi chơi vẫn là nhất, cái tính ham chơi này thật sự muốn bỏ không được. Dặn Hoàng Quân đừng đến đón, hôm nay Thiên Ngọc muốn đi với Nhật Linh để chắc chắn rằng cô sẽ không bỏ về giữa chừng. Quán café hôm nay đông đúc thật, Hội Sinh viên của Đại học G-Law khá đông. Mà vì lí do không để Nhật Linh nghi ngờ sự sắp đặt này, Khang Duy không cho phép ai vắng mặt. Mỗi người đều chọn cho mình một vị trí tốt để ngồi, hướng lên màn hình lớn. Hội trưởng đẹp trai phong độ hùng hồn tuyên bố lí do tổ chức buổi tiệc này:...