- Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để kỉ niệm ngày của hội chúng ta. Mọi người cứ ăn uống vui chơi thỏa thích, ai muốn hát hãy lên đây tranh micro với tôi nhé.
Các nhân khóa trên đang cố tìm lấy một người có giọng hát thật ổn để lên tranh micro với Khang Duy. Các nhân năm nhất thì cứ hò hét đã đời, có ai đó hét ầm lên làm toàn bộ sinh viên năm nhất rú hét ầm ĩ.
- Hội trưởng, anh hát một bài đi.
- Tôi sẽ hát vài bài chứ không chỉ một bài.
- Anh thật xung, hát đi.
.....
- Bài đầu tiên là ca khúc Heo xinh xinh do đích thân họi trưởng Lê Khang Duy tôi thể hiện. Nhạc đâu rồi ?
Mấy anh DJ trong quán bắt đầu mở nhạc, đĩa CD Khang Duy đã chuẩn bị trước. Nhạc nổi lên vô cùng dễ thương. Thiên Ngọc có chút mơ mộng trở lại, sao lại hát Heo xinh xinh nhỉ, có khi nào là muốn tặng nó bài này? Bất giác nở một nụ cười khó hiểu, Thiên Ngọc làm Nhật Linh cũng buồn cười theo.
- Anh ta hát tặng cậu à?
- Đừng có đùa.
- Sướng nhất rồi đấy nhá. Người ta đẹp trai, tài giỏi quá đáng đấy. Đã nhảy giỏi rồi lại còn...
“Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường
Chợt thấy bóng dáng heo Manly đang oai nghiêm nhìn
Làm tim heo xinh đang yên vui bỗng rung rinh vì mắt ai to tròn
Mình phải làm sao vẫn cứ bước hay cứ đứng vậy
Người ta vẫn cứ ngó vẫn cứ cố vẫn cứ cố nhìn
Mặt quá xấu xí mắt tí hí hai má dính lại
Chết cha tui rồi phen này heo té ầm
Giờ mình phải làm sao đây ta, mắc cỡ quá đi.....”
Nhật Linh chưa kịp nói hết câu thì giọng hát “trời phú” cho con vịt cất lên khiến mọi người choáng váng. Các nhân cũ lường trước được mọi việc đã kiếm bông hay cái gì đó có thể bịt tai lại, cơ bản có thể át bớt cái giọng hát kinh khủng kia đi. Các nhân năm nhất mặt mũi méo mó gắng gượng chịu đựng. Nhạc và lời chả đâu vào đâu, lẫn lộn hết cả, giọng hát thì ồm ồm như máy xúc đi đường, thật khó chịu. Nếu anh ta còn muốn hát thêm bài nữa chắc ở đây ai cũng ói hết những thứ vừa ăn ra mất. Thiên Ngọc bịt chặt tai mặt méo xệch nhìn Nhật Linh đang cười ha hả không nói được thêm gì nữa. Khang Duy và Thiên Ngọc nếu thành vợ chồng thật chắc chắn sẽ khổ thân cho hai đứa con. Cổ nhân có nói hát hay không bằng hay hát. Nhưng hát như Thiên Ngọc và Khang Duy mà còn hay hát thì... Thật khó có thể nói ra tiếp vế sau.
- Giọng hát của anh ta phát kinh. Vậy mà dám bảo với tớ là anh ta hát hay mới chết chứ.
- Cậu cũng suốt ngày nói với tớ như vậy đó thôi. Nhưng cậu hát cũng có kém gì anh ta?
- Yên lặng, cậu để yên tớ trổ tài đây.
Thiên Ngọc có vẻ ức chế, bước ra khỏi đám đông lên sân khấu, giật micro của Khang Duy mà lên giọng:
- Anh hát dở tệ. Để tôi.
Bên dưới tiếng hò reo cổ vũ dữ dội. Đa số thấy cảm ơn cô gái dũng cảm đã nói ra sự thật, cứu nhân độ thế, giúp mọi người thoát khỏi cực hình cho đôi tai. Thiên Ngọc play lại bài Heo xinh xinh, cầm mic chuẩn bị biểu diễn. Ở bên dưới, ba con người ở vị trí khác nhau đang trông chờ ở Thiên Ngọc theo ba cách khác nhau. Ngay bên cạnh sân khấu, Khang Duy đang hi vọng một bài hát cất lên du dương, ấm áp, anh đang tưởng tượng ra viễn cảnh xinh đẹp của hai con heo, một là Thiên Ngọc, còn lại là anh đang đi lòng vòng trên phố, thật lãng mạn. Ở phía xa khán đài nhất, Hoàng Quân cứ đứng đó cười, cậu thấy Thiên Ngọc thật dễ thương. Dễ thương như vậy chắc chắn giọng hát cũng sẽ vô cùng trẻ con, vô cùng dễ thương. Và gần như đang cố chen chúc trong số khán giả phát cuồng bên dưới, Nhật Linh đang tìm cách bịt chặt hai lỗ tai, vì chỉ có mình cô biết được sự thật, giọng hát của Thiên ngọc cũng chẳng tốt hơn Khang Duy là mấy. Hai người này chỉ được cái giống nhau, lúc nào cũng nghĩ mình hát hay nên hát xung vô cùng.
“Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường
Chợt thấy bóng dáng heo Manly đang oai nghiêm nhìn.
Làm tim heo xinh đang yên vui bỗng rung rinh vì mắt ai to tròn
Mình phải làm sao vẫn cứ bước hay cứ đứng vậy...”
Một số người không chịu được đã bỏ ra ngoài. Hết hội trưởng Hội Sinh viên đẹp trai, giờ lại đến cô bé dễ thương này, hình như đang muốn thay nhau tra tấn lỗ tai của những con người phía dưới. Chỉ có người được mong chờ nhất thì vẫn im lặng trên chiếc bàn đằng kia đơn lẻ. Những người hát-rất-xung thì lại hát không ra gì. Khang Duy mặt nghệt ra, giọng hát của Thiên Ngọc đã vô tình phá tan giấc mơ ngọt ngào của anh. Thật kinh khủng, giọng hát này có khi còn kinh dị hơn giọng hát của anh. Đằng cuối sân khấu, Hoàng Quân lúc đầu có hơi chút ngạc nhiên, sau đó lại cười ngờ nghệch. Thật là giống Khang Duy quá đi, hát chẳng ra gì mà cứ thích hát... Giống Khang Duy à? Hoàng Quân yên lặng một chút, sao bỗng nhiên lại nghĩ vậy chứ. Khẽ thở dài một cái, Hoàng Quân bước lên sân khấu, tiến lại gần Thiên Ngọc. Người thứ ba lên sân khấu, khán giả cũng không hi vọng gì nhiều nữa. Hai người đã là quá đủ, người này, nếu như hát tệ nữa thì thật là...
- Tôi sẽ không hát. - Hoàng Quân cười nhẹ. - Tôi nhảy được chứ.
- Yeah... Nhảy đi Quân, cậu nhảy đẹp lắm.
Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ làm Khang Duy phát bực, sao ban nãy anh không nhảy nhỉ, có phải cũng được cổ vũ như vậy không? Tên nhóc này định thể hiện gì đây, đúng là biết cách làm người ta phát bực.
- Không. Không được nhảy. - Khang Duy đứng lên nói lớn.
- Lí do?
- Tôi không thích. Tôi mời mọi người đến đây hát.
Có tiếng xì xào bàn tán, có người đồng tình, có người không. Nhật Linh gần như bị chết ngạt trong đám đông, vừa len ra được khỏi đám đông tìm chút ôxi để thở, vội vã nhảy nhảy lên để xem phía trước có gì. Nhật Linh chiều cao có hạn, phía trước nếu không phải đàn anh cao to thì cũng là đàn chị chân dài. Lại đông đúc như vậy thật sự khó mà nhìn được về phía trước. Vịn vai một ai đó kiễng hẳn chân lên, cô thấy cái đầu Hoàng Quân đập ngay vào mắt, cậu ta cao thật. Chắc phải hơn mét tám.
Ngồi yên lặng để ý từng hành động của Nhật Linh, Hải Đăng thấy buồn cười. Cô dễ thương thật, cứ nhí nha nhí nhảnh như trẻ con. Cô để ý nhiều thứ, hiếu kì nhiều thứ nhưng Hải Đăng nhận thấy hình như cô luôn lảng tránh anh thì phải. Không biết làm thế nào để anh có thể là tâm điểm chú ý trong mắt cô. Nhìn về phía Khang Duy với Hoàng Quân đang tranh cãi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hải Đăng, anh đứng dậy đi dần ra phía đám đông, len đến gần khán đài giật lấy chiếc micro.
- Tôi có thể hát chứ?
- Hải Đăng, anh Hải Đăng cầm mic kìa.
- Hải Đăng......Yeahhhhhhh...
Bên dưới tiếng hò hét ầm ĩ, Hải Đăng chưa nhìn thấy Nhật Linh, cõ lẽ cô vẫn chưa thể kiễng chân cao lên được. Nghĩ đến đây, anh khẽ cười một tiếng thật nhẹ.
- Óa! Hoàng tử băng giá của chúng ta vừa mới cười kia kìa.
- Đăng, hôm nay cậu hát nữa sao?
- Hải Đăng, em yêu anh......