- Anh có sao không?
Câu đầu tiên khi em nhìn thấy tôi ló dạng ra khỏi cửa để mở cửa cho em.
- Anh không sao. Em qua nhà anh giờ này á?
- Tại không gọi được cho anh nên em lo. Em đã đi chợ và mua luôn đồ ăn cho bữa tối. Anh thích ăn bò sốt vang đúng không?
Em đi vào gian bếp, hí hoáy với mớ rau củ và thịt thà mà em đã mua ở chợ. Nhìn em từ đằng sau ra dáng như cô dâu mới về làm vợ. Em đẹp cả khi em nấu ăn mà, đúng không?
À không, người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi họ nấu ăn. Vì với đàn ông, tình yêu đi qua cái dạ dày.
- Sao phải khổ thế, qua nhà anh rồi anh đưa em đi ăn không tiện hơn à?
Tôi đi gần đến chỗ em, nhấc mấy cọng hành lên ngắm nghía rồi đặt xuống.
- Mà… em nói em không biết nấu ăn còn gì?
Em quay lại nhìn tôi, đôi mắt hình viên đạn. Lần đầu tiên tôi thấy em lườm tôi như thế. Hóa ra, cái tự ái của cô gái hai tư rất đáng sợ. Nhất là khi cô ấy đã và đang chuẩn bị tâm thế để nấu ăn cho người yêu, bị người yêu nói ngay câu đó. Tôi có hơi dại mồm.
- Anh mà còn nói nữa là em để cho anh tự làm đấy!
Em nguýt dài, tôi lặng lẽ đi ra phía nhà ngoài, bật tivi và ngồi trầm ngâm. Tôi không biết mình sẽ đối diện với em như thế nào? Tôi đã từng tưởng tượng rằng khi gặp em, tôi sẽ to tiếng hỏi:
“Ex là ai? Là thằng nào mà nhắn tin đêm hôm hỏi thăm em thế này?”
Hoặc ít ra thì cũng làm mặt giận, nói giận dỗi kiểu như:
“Người yêu tôi có nhiều người quan tâm quá, nhất là cái anh chàng Ex kìa, quan tâm hết cả phần của tôi.”
Tự nhiên tôi sực nhớ, em đã có lần nói với tôi rằng:
“Em sợ cách đàn ông các anh thay đổi ngôi xưng. Lúc ngọt ngào thì anh-em, lúc tức giận chuyện gì, ba máu sáu cơn thì lại đổi sang tôi-cô, không thì cấp độ cao hơn nữa lên thẳng mày-tao… còn những gì kinh khủng hơn nữa thì em không dám nghĩ đến!”
Lúc ấy chúng tôi mới có tình cảm với nhau, khi mà tôi và em cảm thấy cách gọi anh-em đã đủ thân mật và gần gũi. Em thú thật rằng em sợ tôi xưng là “tôi” và gọi em là “cô” vì với em thì cách gọi đó nghe khô khan và xa lạ quá!
Nói người yêu tôi đa cảm cũng không sai, thiên hạ có khi cả trăm đôi yêu nhau cũng chẳng ai để ý đến cái đó, bình thường người ta gọi nhau theo cảm xúc, yêu thương trìu mến tất nhiên lời nói ngọt như mía lùi. Còn nếu như đã đến mức mặt nặng mày nhẹ với nhau thì cách xưng hô cũng sẽ đổi khác. Chính thế nên tôi chưa thấy ai có suy nghĩ giống em. Cách nghĩ của em khiến tôi thấy trân trọng, vì lời nói của em làm tôi thấm thía và phải gật đầu công nhận là đúng.
“Anh nhớ nhé, dù thế nào, cũng đừng xưng hô tôi-cô với em. Nếu một lúc nào đó anh muốn nói, hãy nói với một ai đó khác không phải em, hoặc nói khi chúng ta chẳng còn là của nhau nữa.”
Người yêu tôi cho tôi một ý niệm về sự trưởng thành trong cách xưng hô. Đặc biệt, cách xưng hô trong tình yêu, với một người mà ta thực sự muốn gắn bó. Con người ta chỉ có thể đồng hành cùng nhau một quãng đường dài, thậm chí tới cuối con đường khi mà họ hiểu nhau, tôn trọng nhau và có thể đồng cảm. Cái cách mà em tôn trọng tình cảm giữa chúng tôi làm cho tôi tin tưởng hơn vào điều đó. Cũng giống như khi bố nói chuyện với tôi về hạnh phúc.
“Con sau này cũng phải tìm một người giống như mẹ của con. Là người làm cho con tin tưởng và trân trọng.”
Ngày… tháng… năm…
Tôi có một cái hẹn ngắn ngủi với cô thư ký khi đang ngồi ăn cùng Du. Cô bé không tìm thấy tập tài liệu mà hôm nay tôi dặn là tập tài liệu quan trọng. Tôi đã muốn dùng cuộc hẹn đột xuất này khiến Du quan tâm tới tôi hơn một chút. Nhưng tôi và cô thư ký chỉ ngồi với nhau chừng mười phút, cô ấy ra về còn tôi thì ngồi chỏng chơ ở quán. Tôi nghĩ tôi nên về nhà với Du, hiếm khi em chịu khó sang nhà nấu cho tôi một bữa nhiệt tình như thế.
Tôi về nhà, ngó qua cửa sổ thấy Du đang ngồi xem TV. Tôi cứ thấp thỏm không biết có nên đi vào hay không. Xong loay hoay một lúc ngoài cửa, cứ chừng năm phút tôi lại ngó vào xem Du đang làm gì. Cái tội “bốc phét” nó kinh dị hợm thế đấy. Mất công đi ra ngoài bỏ một bữa ngon, làm lúc muốn quay trở lại nhà cũng khốn đốn. Chẳng có gì to tát mà còn ra vẻ “tối muộn mới về.”
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, hết đứng lại ngồi ngoài hành lang. Du bên trong nhà cũng chẳng khác gì tôi ngoài này, em ngồi lại nằm, Tv bật chuyển kênh liên tục. Khi có vẻ đã chán chán tôi thấy em đi vào phòng ngủ. Lúc bấy giờ mới thở phào được một chút.
“Tạch”
Phi vụ mở cửa thành công. Thêm một hồi thót tim vì con mèo bên ngoài chạy xô vào lọ hoa trên bàn uống nước xém vỡ…
Ghé qua phòng ngủ thấy Du đang ngủ thật rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quân địch cứ làm quân ta bối rối. Nhìn quân địch ngủ cũng ngon lành lắm, đáng yêu lắm.
“Ở nhà không? Tẹo tôi qua.”
Là Thành, thằng bạn không biết có chuyện gì mà đột nhiên rồng đến nhà tôm. Tôi cũng cứ chậc lưỡi. Du ngủ nhà trong, hai thằng ở nhà ngoài chắc cũng chẳng có gì phải bận tâm, nghĩ vậy nên tôi chặc lưỡi, gửi đi tin nhắn cho thằng bạn.
“Ok.”
Rep cho thằng bạn tin cụt lủn rồi tôi lấy quần áo đi tắm. Cứ nghĩ đến mấy chuyện điên khùng vừa diễn ra thì tôi cũng ngán ngẩm.
- Anh lại định đi đâu thế?
Du nhìn tôi cười. Nụ cười của em tinh quái lắm. Tôi chạy lại ngồi thụp bên cạnh em.
- Em biết?
- Huh?
- À, ý anh là sao em biết mà vẫn giả vờ không biết?
- Tội anh.
Du nhéo tai tôi một cái, đau điếng.
- Can tội ghen tuông vớ vẩn.
- …
- Còn đây là can tội nói dối em!!!
Du búng vào cái tai vừa bị nhéo đỏ ửng một cái nữa. Xong em cười nắc nẻ.
- Cơ mà anh ngố lắm ấy, anh đã rình rình để chạy vào nhà mà cứ nện đế giày thình thịch. Em chỉ giả vờ đi ngủ để anh có cớ anh vào thôi, nhé!
Nói rồi Du xoay mặt tôi lại nhìn đối diện em. Thú thật là lúc này mặt tôi chỉ còn một sắc biểu cảm, còn gương mặt em cứ tươi tỉnh lạ.
Tôi không nói không rằng nắm lấy bàn tay nhỏ của em để nghịch ngợm, nghịch dần từ ngón tay nghịch lên. Vừa lúc tôi lại gần em hơn thì…
“Kính kooong”
Điện thoại rung cùng lúc.
“Ra mở cửa đê ông ơi!”
Thành mang mực sang nhà tôi, nghe bảo vừa đi chơi với Ly về. Hai cô cậu có vẻ thắm thiết hơn sau sự vụ lục đục. Tôi cũng lấy làm mừng cho thằng bạn. Cái mà nó theo đuổi có lẽ cuối cùng cũng có thể theo đuổi. Cái mà tôi theo đuổi thì bây giờ mới là lúc bắt đầu.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay ở công ty tôi có biến, kể ra mọi chuyện cũng không như là tôi nghĩ. Bình thường vẫn được mọi người nể vì biết cách đối nhân xử thế, làm việc gọn ghẽ, đâu ra đấy. Đùng một cái bị đổ oan cái tội làm ăn bê bối với đối tác. May là sếp lớn hiểu, cũng nâng đỡ tôi nhiều nên bảo sẽ giải quyết mọi chuyện cho êm thấm. Trong khi đó tôi chuẩn bị cho chuyến đi công tác một tuần, ký với một đối tác khá “khoai”. Tôi đi café cuối ngày. Ngày tàn và mọi cảm xúc chỉ còn là thứ rệu rã đến đáng sợ. Khi con người ta lớn, con người ta phải đối mặt với những mối quan hệ vô cùng phức tạp. Trong đống lùng nhùng những mối quan hệ đó không phải cứ yêu ghét rõ ràng là ổn cả. Đôi khi phải thể hiện một thứ cảm xúc khác nhờ nhờ không rõ, không thể định hình để tin rằng mình làm đúng.
Trời mưa. Xe cộ ngoài đường bon chen trong những vũng nước lầy lội. Cái cảnh quen thuộc ngao ngán diễn ra trước mắt. Giá như lúc nào không khí cũng se lạnh như chiều mưa hôm nay, nó ngai ngái mùi của đất, sộc lên mũi cái hơi mưa ẩm ướt và tâm trí như được thư giãn nhẹ nhàng. Sống trong cái bon chen của thành thị, tự nhiên thèm khát đến điên cuồng cái yên ả của làng quê....