Tự nhiên send đi cho Du một tin nhắn với nội dung chuẩn bị đi công tác. Một lúc lâu sau không thấy Du hồi âm. Chắc em đang ngủ nướng một giấc ngủ kéo dài từ trưa sang đến chiều. Du yêu tôi xác định là phải chấp nhận việc tôi thường xuyên đi công tác. Năm ba ngày có, một tuần có, một vài tháng cũng có.
“Du à…”
“Vậy chờ anh nhé, anh qua ngay!”
Trời mưa to tầm tã. Cảm giác như cái thứ cảm cúm thông thường không phải là bệnh của ông giời lúc này. Ông ấy chắc hẳn đang vướng vào một cơn cảm lạnh kèm theo bao nhiêu là triệu chứng khó ưa. Có vậy thì mới làm mưa nhiều đến thế. Cuộc điện thoại của Du lúc nãy làm tôi giật mình. Bất giác em gọi cho tôi. Bất giác em thều thào như mèo con ngái ngủ. Tôi chưa muốn đến gặp em lúc này. Tôi muốn tĩnh lặng, muốn một mình, để suy nghĩ về những gì mình đã, đang và sẽ trải qua.
Nhưng… lại vì lo lắng cho em, không yên tâm khi nghe thấy giọng em yếu ớt đến thế, tôi qua nhà em ngay tắp lự.
Ngày… tháng… năm…
Tôi vừa từ nhà Du trở về. Em cho tôi một câu trả lời ngọt ngào hết sức có thể.
Người con gái ấy mặc chiếc áo sơmi trắng của tôi. Ờ, áo sơ mi của tôi rộng thùng thình, rồi sooc ngắn… đi ra mở cửa cho tôi. Ngay vào lúc mà tôi xuất hiện, em ẩn nhanh cửa và vòng tay qua cổ, nép vào người tôi không thể nhẹ nhàng hơn.
- Em ốm à?
- Không.
- Em mệt à?
- Không.
- Em sao thế?
- Em xin lỗi…
- Sao lại xin lỗi anh?
- Em sai rồi…
Tai tôi lùng bùng những âm thanh nhẹ như giọt nắng. Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơn mưa chiều vừa dứt, ánh lên những vầng sáng nhạt phía đường chân trời. Ánh nắng hiếm hoi của buổi chiều muộn hắt vào từng ô cửa kính, và cầu vồng xuất hiện. Nhẹ nhàng, lấp lánh và thanh thoát.
- Chuyện gì thế em?
- Anh có thể không đi được không?
Du ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt em ngấn nước.
- Em khóc?
- Không. Em không khóc.
- Anh thấy mà, đừng giấu…
Du đưa một tay lên che ngang miệng tôi ý ra hiệu cho tôi im lặng.
- Em vui mà. Vì anh đã đến!
Du gần tôi hơn, gần đến nỗi tôi nghe được nhịp tim em đập. Tay em vẫn quàng sau cổ tôi và em tiến sát lại, hôn môi tôi đắm đuối.
Tôi thề là tôi bị em quyến rũ…
Tôi thề là đầu óc tôi quay cuồng…
Tôi thề là tôi chao đảo, đến đứng còn không vững…
Du chủ động. Em hoàn toàn chủ động. Trong khi tay vẫn đặt sau cổ tôi, môi vẫn hôn tôi gấp gáp, em đi lùi về phía sau, đẩy người về phía ghế sofa và nằm xuống. Một lúc sau, khi môi hôn đủ nhiều, em mở mắt mơ màng.
- Anh có sẵn sàng để em quyến rũ anh không?
Tôi như mất hết lí trí. Nửa muốn lắp bắp CÓ thật to, nửa lại muốn KHÔNG để ngăn sự sung sướng lại.
- Này Du!
Đột nhiên tôi dừng lại. Em đặt tay tôi lên vai em. Vai trần thấp thoáng sau phần cổ áo sơmi khá rộng.
Lúc tôi dừng lại. Mặt tôi đỏ gay gắt. Em nhìn tôi mỉm cười.
- Anh đã bản lĩnh như thế. Làm gì có cô gái nào đủ sức quyến rũ được anh?
Du nói rồi hôn vào trán tôi một cái và đẩy nhanh người tôi ra. Em chạy vào nhà làm gì đó trong bếp một lúc. Lát sau đi ra, cầm cho tôi một cốc cam vắt.
- Em thử anh đấy à?
- Không.
- Thế em vừa làm gì đấy?
- Khiêu khích anh!
Du mỉm cười, em lại cuộn tròn trong lòng tôi, nũng nịu như đứa trẻ.
- Em nghĩ là anh không dám hả?
Tôi nhướn mày. Cảm giác như thằng đàn ông trong tôi trỗi dậy mãnh liệt.
- Không phải thế. Em tò mò thôi!
Du nắm lấy tay tôi, xoa xoa những đường gân xanh.
- Anh cừ thật đấy!
Tôi bật cười. Em thích chí cứ nói đi nói lại câu ấy. Tôi càng thấy mình khó định hình được.
Thật ra, lúc ấy, tôi đã không thể dừng lại. Ai mà biết được tôi sẽ trở nên điên cuồng như thế nào khi mà cứ gần gũi em như thế, mùi hoa oải hương nhè nhẹ quấn quýt, thân thể mềm mại như tấm lụa trắng vắt mình trước mắt. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiến lên…
Nhưng đúng lúc đó, tôi nghĩ tới việc sau này Du là vợ của tôi. Tôi không cho phép mình làm thế.
- Nếu lúc đó anh không dừng lại thì sao?
- Em sẽ chạy đi.
- Làm sao mà em chạy được. Em không biết khi đàn ông thực sự ham muốn thì trở nên như thế nào à?
- Biết chứ. Cũng từng nghe người ta ví von…
Du bẽn lẽn, em vân vê tà áo sơ mi. Tôi bật cười.
- Thế sao còn thử?
- Vì em tin anh mà.
- …
- Vì anh sắp đi xa em nữa.
Du ngước lên nhìn tôi. Em tinh ranh hơn tôi nghĩ. Càng ngày càng khám phá ra nhiều thứ hay ho về em. Rốt cuộc, tôi đã hiểu em đủ chưa? Rốt cuộc, em đã bộc lộ đủ chưa?
Du nhẹ nhàng…
Du mỏng manh…
Du tinh tế…
Du mềm mỏng…
Du tâm lý…
Du chuẩn mực…
Du gợi cảm, quyến rũ, lẳng lơ…
Cái note cuối cùng tôi nhét cả ba cái vào làm một, vì tôi vừa mới khám phá. Tất nhiên, trước mắt tôi, em lẳng lơ trong phạm vi cho phép – lẳng lơ với tôi.
- Sao tự nhiên gọi anh qua đây?
- Nhớ anh!
Du nói rồi đứng dậy đi thẳng vào bếp. Em hý hoáy trong đó một lúc. Tôi uể oải.
- Hôm nay ra ngoài ăn đi em, trời mưa chắc em chưa đi chợ nhỉ?
- Đàn ông không thích ăn nhà là đàn ông hư.
Du nói vọng ra từ bếp. Tôi nói lớn.
- Anh có nói là không thích ăn nhà đâu. Chỉ sợ em nấu mệt thôi!
- Đàn bà không nấu nổi cơm cho người đàn ông của mình ăn cũng là người đàn bà hư!
Em xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào, vòng tay qua cổ, cúi đầu gần đầu tôi. Mùi hương trên tóc thoang thoảng, tôi suýt nữa thì nhầm tưởng em có ý định quyến rũ tôi lần hai. Lần này tôi cố trấn tĩnh, nuốt ực một cái.
- Tự nhận là người đàn bà của anh rồi cơ à?
- Em đâu có. Triết lý chơi với anh chút thôi.
Du lè lưỡi, nháy mắt. Điệu bộ còn xì tin hơn cả mấy bé gái xì tin đời cuối 9x, đầu 10x bây giờ.
“Du à, em cứ thế này thì anh có thể không yêu em được không?”
Ngày… tháng… năm…
Tôi nhận được cuộc gọi của mẹ.
“Thằng Thắng nó mời con đấy! Ngày hai mươi tới này, con về dắt cả con bé Du về cho mẹ nghe chưa!”
Mẹ nói là mệnh lệnh. Tôi làm gì còn cách nào khác ngoài việc nghe theo.
Mẹ tôi quý Du, mấy lần gọi lên mẹ đều thì thầm như thế. Đầu tiên tôi cũng hơi ngỡ ngàng, không hiểu sao mẹ lại quý Du nhiều đến vậy. Trước đây tôi có nói ướm một vài cô điều kiện tương tự như Du, thậm chí có cô còn xinh hơn, gia đình khá giả, tốt hơn nhiều lần nhưng mẹ tôi đều lắc đầu. Mẹ tôi không kén, mà đang chọn. Mẹ chọn con dâu theo cách của mẹ. Tôi chỉ hiểu khi mẹ tôi bật mí.
“Con Du nó khéo. Sau cái hôm con đưa nó về gặp mẹ, con bé gọi điện cho mẹ suốt. Mày đi đâu, làm gì nó cũng kể cho mẹ nghe. Hai đứa giận dỗi nhau, nó cũng kể với mẹ.”
Ra là mẹ tôi với Du là đồng minh, tôi bị bí mật trở thành một mình một phe.
“Du nó vụng. Nhưng mà nó ngoan lắm! Mấy lần gọi về hỏi mẹ làm món này như thế nào, con ăn có hợp không. Đấy, vợ thế mới là vợ. Chứ mấy cô môi đỏ mắt xanh mẹ chẳng dám nhận, liệu có chăm sóc cho con tốt được không?”
Triết lý về người chồng và người vợ của Du chắc cũng từ chỗ mẹ tôi. Đó là lý do vì sao hay thấy em chăm nấu ăn cho tôi mặc dù trước đây em thừa nhận rằng em rất vụng, không giỏi nấu nướng. ...