Trước khi Trương Hiệu Lễ đi, mọi người cùng tụ tập đi ăn một bữa. Mặc dù được thăng chức nhưng Trương Hiệu Lễ vẫn cảm thấy không nỡ, sau khi uống rượu bèn nói với mọi người: "Duyên phận giữa người với người, nông sâu thế nào chẳng ai tính được, hôm nay ở cạnh nhau, ngày mai lại phải rời xa. Có điều mười năm ngồi chung một con thuyền, chúng ta gặp nhau giữa hơn một tỉ dân, cơ duyên này có lẽ cũng đủ sâu nặng rồi." Mọi người đều đã ngà ngà say, không biết có mấy người nghe được câu này, nhưng câu nói của trưởng phòng Trương hôm ấy lại khiến cho An Nhược trằn trọc cả đêm. Cô nghĩ tới rất nhiều người, từ tiểu học, trung học cho đến đại học, có những gương mặt cô nhớ được, có những gương mặt đã quên, những người tình cờ gặp trên đường cho tới những người học chung trường với cô, Giang Hạo Dương, và cả Trình Thiếu Thần, những người không có cơ hội gặp lại nữa, có lẽ cũng đã từng có duyên phận với cô. Hôm đó cô gọi xe đưa mấy đồng nghiệp say rượu về nhà, người lái xe taxi bật một bài hát của Diệp Thiến Vân hồi còn trẻ: "Thế gian đông đúc, người qua đường vội vã, triều lên triều xuống..." cô bỗng cảm thấy có gì đó ứ lại trong ngực mình, thở ra cũng khó khăn.
Một buổi chiều nọ, Thẩm An Nhược nhận được thông báo, tối hôm đó phải cùng chủ tịch Nghê tới tham dự một buổi tiệc bán đấu giá từ thiện, lại còn được dặn đi dặn lại phải ăn mặc trang trọng một chút.
Thẩm An Nhược thấy hơi khó hiểu, công ty cô có ban quan hệ xã hội, nếu cần một bình hoa di động thì trực tiếp yêu cầu nhân viên lễ tân chuyên nghiệp là được, những việc kiểu như thế này từ trước đến nay chẳng bao giờ đến lượt cô làm. Trợ lý Vu có giải thích buổi lễ lần này có khách quan trọng, một khi hỏi đến tình hình hiện nay của công ty, Thẩm An Nhược nắm rõ hơn có thể dễ dàng đối phó, lại không để lộ nhiều thông tin mật ra bên ngoài.
"Trợ lý Vu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tham gia những hoạt động kiểu như thế này, thật sự không phù hợp đâu, bộ phận khác chắc chắn có người có thể đi thay tôi."
"Thẩm An Nhược, tôi biết viện cớ từ chối không phải là tính cách của cô, đây cũng là công việc mà, sao cô không nghĩ rằng, tất cả nữ nhân viên ở tổng công ty thông minh hơn cô thì lại không trẻ trung xinh đẹp được bằng cô, mà xinh hơn cô thì lại không thể thông minh được như cô, vì thế cô đi là phù hợp nhất."
Thẩm An Nhược cười: "Trợ lý Vu, sao anh không nói là tôi so với người xinh đẹp tuổi trẻ thì có tài năng thông minh còn so với người có tài năng thông minh thì được cái xinh đẹp trẻ tuổi chứ?"
"Ôi, ôi, An Nhược à, đừng làm khó cho tôi. Đừng càu nhàu nữa, mau về chuẩn bị đi thôi." Trợ lý Vu cười trong điện thoại.
Sau khi tan làm, Thẩm An Nhược đành vội vã về nhà thay đồ. Quần áo đã có sẵn, không cần dùng đến khoản hỗ trợ của công ty. Mấy ngày trước cô bỗng lên cơn ấm đầu đốt hết hơn nửa tháng lương mua một bộ lễ phục màu xanh nhạt bằng lụa rồi lại nhét nó vào dưới đáy tủ vì nghĩ chẳng bao giờ có cơ hội mặc, vậy mà hôm nay lại được đem ra trưng dụng. Hồi học đại học, bọn con gái lúc nhàn rỗi thường nằm lì trong kí túc xá xem tạp chí thời trang rồi tự trang điểm cho nhau, dần dần cũng lên tay, giờ xem ra cũng có ích đôi chút.
Chủ tịch Nghê trông thấy An Nhược, sững lại mấy giây rồi mới cười: "Thì ra là An Nhược, cháu khác quá, mãi chú mới nhận ra."
Thẩm An Nhược bối rỗi cười khẽ, chủ tịch Nghê lại nói tiếp: "An Nhược, cháu vào làm ở công ty này mấy năm rồi?"
"Dạ, ba năm rồi ạ."
"Thì ra là đã lâu thế rồi cơ à? Vừa mới đó mà cô bé ngày nào đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Dạo gần đây hay có người hỏi dò chú rằng 'cô gái phòng kế hoạch công ty ngài đã có bạn trai chưa vậy'?"
"Chủ tịch Nghê, chú lại trêu cháu rồi."
Thẩm An Nhược không thích những buổi tiệc như thế này, chỉ thấy một đám người ăn mặc lộng lẫy mang mặt nạ diễn trò. Một bàn đầy thức ăn ngon nhưng chẳng bao giờ có người động đũa, cô đành chịu đựng cơn đói.
Chủ tịch Nghê đại diện cho tập đoàn Chính Dương lên chụp ảnh cùng một chiếc bình sứ đời Thanh, Thẩm An Nhược cùng ông bước lên bục nhận. Bước đi nhẹ nhàng khoan thai, nụ cười tươi tắn, có chừng mực, những bài học lễ nghi ngày trước cuối cùng cũng phát huy công dụng. Cô cố gắng thẳng lưng hết mức, cảm thấy mình bỗng như cao lên ít nhất hai phân. Chỉ có điều cái váy cô đang mặc là kiểu cổ xẻ, cô lại gầy nên trông lại càng sâu hơn, gấu váy ngắn khiến cho người ta rất không thoải mái, may mà cô trang điểm đậm, cảm tưởng như đang đeo mặt nạ, vì thế đành tự dối mình là mọi người không nhận ra.
Diễn một hồi, Thẩm An Nhược thận trọng uyển chuyển bước xuống, vừa liếc mắt sang bên cạnh đã không khỏi thở dài, cơ duyên của cô và Trình Thiếu Thần chắc chắn phải tu luyện hơn mười năm, bằng không làm sao đến cả buổi tiệc kiểu thế này cũng có thể gặp được nhau?
Anh đang ngồi cạnh một bàn rất gần sân khấu, vẫn là cái dáng mặc âu phục chỉnh tề khôi ngô tuấn tú ấy. Thẩm An Nhược chỉ nhìn liếc qua nên không rõ thái độ của anh lúc đó, nhưng cô có cảm giác khi cô nhìn thấy anh, dường như anh cũng đang liếc nhìn cô. Đến cả khi trở về chỗ ngồi, cô vẫn hoài nghi rằng anh đang chăm chú nhìn mình nhưng không dám quay đầu lại, cảm thấy mất tự nhiên.
Đã rất lâu cô không gặp Trình Thiếu Thần, giờ tình cờ gặp lại bỗng nhiên có cảm giác rất lạ. Thực ra từ khi bọn họ năng qua lại với nhau hơn, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Cuối tuần anh thường ăn mặc thoải mái, sau khi tan làm đi đón cô cũng hay tháo cà vạt, cởi khuy áo ở cổ. Giờ bộ dạng của anh giống hệt như lúc anh và cô mới quen nhau, hết sức trang trọng, lịch sự, làm bộ làm tịch.
Lúc tiệc tan, Trình Thiếu Thần tiến lại chào hỏi: "Chủ tịch Nghê, chào ngài."
"Thiếu Thần, hóa ra cháu cũng đến à? Sao phải khách sáo thế?"
"Chú Nghê." Trình Thiếu Thần sửa lại cách xưng hô, điệu bộ vẫn rất thản nhiên.
"Đây là Tiểu Thẩm của công ty chú, Thẩm An Nhược, đây là Trình Thiếu Thần."
Thẩm An Nhược cụp mắt, khẽ cúi người, không nói câu gì, bỗng cảm thấy có chút khôi hài.
Trình Thiếu Thần cười khẽ: "Cô Thẩm, lâu lắm rồi không gặp."
An Nhược ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang mỉm cười hết sức dịu dàng nhưng trong mắt lại rõ ràng có ý trêu chọc. Nhưng đến khi anh quay sang nhìn chủ tịch Nghê thì ánh mắt đó thoáng cái lại chuyển thành cung kính lễ phép.
Thẩm An Nhược còn chưa đáp lại câu nào, anh đã nói với chủ tịch Nghê: "Chú Nghê, cháu có đồng nghiệp đang đợi, cháu đi trước đây ạ. Cô Thẩm, tạm biệt."
Cô ngoái lại nhìn phía sau anh, quả nhiên có một cô gái rất xinh đẹp đang đứng đợi, cô nàng mặc bộ lễ phục bó sát màu đỏ tươi, trang điểm hết sức tinh tế, chỉ một giây trước vừa tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn thấy Trình Thiếu Thần đi tới liền rạng rỡ tươi cười như ánh mặt trời, đến cả khí chất sắc sảo cũng ngay lập tức mềm mại đi mấy phần.
Bộ váy đỏ đó quá nổi bật, Thẩm An Nhược nhớ lại nhìn như cô ấy cũng bước lên sân khấu một lần làm bên dưới ồ lên kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không lưu tâm xem là đại diện của công ty nào. Có điều dường như Trình Thiếu Thần chưa xuất hiện, có lẽ nào cô chỉ chăm chăm nhìn mấy món ngon mà không thể ăn nên đã bỏ lỡ mất tiết mục chính rồi sao?...