Cô không nhịn được cười: “Thôi đi, sao mà tham ăn thế!” Anh lại ghé sát tai cô, thầm thì: “Cứ tham thế đấy!”, giọng nũng nịu như cậu bé đòi đồ chơi.
Cô đẩy vai anh: “Em cũng đói, chúng mình nghĩ cách gì ăn đi!”
Không bật đèn, không nhìn đồng hồ, nhưng cũng cảm thấy đã rất muộn, anh cụt hứng, lẩm bẩm: “Sao chẳng có chút không khí nào vậy?”
Cô đấm anh thùm thụp: “Không khí? Không khí có thể thay cơm được không? Ngày mai anh ăn không khí đi!” Anh nhượng bộ: “Được, được, vậy chúng ta đi ăn. Em muốn ăn gì?”
Bụng cô đã sôi réo, cảm thấy ăn gì cũng ngon, nhưng lại nhớ ra anh đang bị thương, nói: “Em muốn ăn cái gì nhẹ một chút.” Anh vẫn không bật đèn, sờ soạng tìm điện thoại, bấm gọi.
Cô vùng vẫy định trườn ra, anh không chịu, lại lần chần một lát mới bật đèn. Cúi nhìn, chiếc sơ mi trên người đã nhàu thảm hại, hai chiếc cúc ngực bị cởi từ lúc nào, nhìn thấy cả áo lót bên trong, mặt cô bỗng đỏ lựng, trợn mắt quát: “Lưu manh!”
Anh chỉ cười nhăn nhở, không dám cãi.
Tưởng sẽ phải đợi lâu, không ngờ một lúc sau, nhà hàng đã cho người mang đồ ăn đến, lại là món ăn Thượng Hải. Nhà hàng đó cách đây nửa thành phố, quả thật quá khâm phục tốc độ di chuyển của họ.
Anh ăn rất ngon lành, lát sau hình như nhớ ra chuyện gì, bỗng nói: “Món ăn ở nhà hàng này ngon thật!”
Nghe khẩu khí của anh có gì là lạ, cô liền ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”
Hình như anh muốn nói gì lại thôi: “Không có gì!”, rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Cô cũng không hỏi thêm, chỉ cắm cúi ăn. Thực ra món ăn của nhà hàng này vẫn thế, nhưng thấy anh ăn ngon lành như vậy, cô bỗng thấy lòng bình yên như cảnh trời xanh mây trắng, bướm bay dập dờn trên khóm hoa.
Lần đầu tiên đến nhà anh, một khu chung cư cao cấp, sang trọng ở trung tâm thành phố. Tòa nhà hai mươi tám tầng, cô đứng ở phòng khách, nhìn qua ô cửa sổ sát đất, nửa thành phố dưới chân, đúng là thế giới hồng trần phồn hoa sâu vạn trượng. Mặc dù từ trước đến nay, hầu như cô chưa bao giờ bận tâm đến hoàn cảnh gia đình và công việc của anh, cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng một phòng khách lớn như vậy mà chỉ có mình anh ở nên cũng không khỏi lè lưỡi, lắc đầu: “Lãng phí quá!”
Anh từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm hai chai nước khoáng đã mở nắp, đưa cho Tử Mặc một chai, nghe cô nói vậy, liền hỏi: “Cái gì lãng phí?”
Cô liếc nhìn mấy chữ San Benedetto trên vỏ chai màu xanh, buông hai chữ: “Xa xỉ!”
Do quan hệ công việc với đối tác nước ngoài trong thời gian dài, cô biết nhãn hiệu đó. Đây là loại nước khoáng đã có từ giữa thế kỷ trước, là loại nước khoáng tự nhiên được hút lên từ độ sâu ba trăm mét dưới lớp vỏ trái đất ở vùng Scorze - Italy, suốt mấy trăm năm được giới vương tôn quý tộc châu Âu ưa thích, cộng thêm bình đựng bằng nguyên liệu không gây ô nhiễm môi trường, được sản xuất bằng kỹ thuật tiên tiến nhất nên giá thành của nó chắc chắn không rẻ. Ở nước ngoài, loại nước uống này đã có giá rất cao, huống hồ được nhập khẩu qua đường hàng không.
Giang thiếu nhướn mày, hơi mỉm cười, ngửa cổ uống mấy ngụm, uống nước mà cũng duyên dáng như vây! Tử Mặc ngây ra nhìn, lòng bỗng xôn xao, vội giả bộ bất bình để che giấu: “Lúc này không được giáo huấn em rằng thế giới này rất công bằng! Em sẽ đập chai nước cho anh xem!”
Anh ngắm nghía xung quanh, ngoái đầu nói: “Lần đầu tiên nhìn kỹ, cũng tạm được.” Rồi giải thích: “Anh chỉ thỉnh thoảng đến đây. Chỗ này ngoài mẹ anh thì không ai biết!” Cô chỉ cười, không biết nói sao. Anh lại tiếp: “Anh là Tôn Ngộ Không, mẹ anh Phật tổ Như Lai.”
Cô bật cười: “Bái phục!”
Anh liếc cô, ánh mắt là lạ: “Có cơ hội em có thể nói chuyện với bà, xin chỉ giáo làm thế nào để luyện được công năng như thế!”
Lòng cô chợt run, ngạc nhiên nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, không cần! Em ngốc lắm, có lẽ cả đời này không có hy vọng!”
Mặt anh lại sa sầm, tiếp tục uống nước, không nói nữa. Cô lơ đãng quan sát xung quanh, đẹp như nhà mẫu trên tạp chí nội thất, thiết kế hiện đại, gam màu chủ đạo là trắng, phối với màu nâu sẫm, tạo hình phóng khoáng. Có lẽ anh thường xuyên thuê người đến dọn dẹp nên chỗ nào cũng sạch bóng, không một hạt bụi.
Tựa lên chiếc sofa hàng Italy nhập khẩu, cô khoan khoái thở dài: “Nhà này một người ở e là quá rộng! Thật lãng phí!”, lòng thầm thở than, người bình thường phấn đấu cả đời có khi cũng không mua nổi căn nhà thế này. Xưa nay cô rất khó cưỡng lại sức cám dỗ của những thiết bị nội thất dễ chịu, nếu có thể ngồi sẽ nhất quyết không đứng. Anh vẫn đứng trước khung cửa sổ mở rộng, không ngoái đầu, buông một câu: “Hay là em đến đây ở với anh đi! Chỗ này đủ cho hai chúng ta.”
Cô giật mình, cười cười nhún vai: “Thôi, em không dám xen vào chuyện riêng của Giang công tử, ngộ nhỡ anh đưa mỹ nữ về thì thật bất tiện. Em sao dám cản trở anh hẹn hò với những bông hoa đó!” Tử Mặc không ngốc, đương nhiên cô biết anh không chỉ có mình cô. Vả lại, cho dù không có người khác, anh và cô cũng không thể có kết quả.
Anh hơi xoay đầu, nhưng không nhìn cô, ánh mắt đào hoa lúng liếng: “Em yên tâm, ở đây rất rộng, không sợ thiếu phòng.”
Cô chỉ mỉm cười, uống chai nước khoáng anh đưa: “À, vậy thì em phải suy nghĩ thêm đã! Thế em có thể đưa bạn đến không?”
Anh ngoái đầu, có thể là do ánh nắng chiếu vào, mắt anh chợt sáng, hào hứng hỏi: “Ồ, bạn trai à?”
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, cười cười: “Thế nào? Có được không?”
Anh cười, đôi mắt đào hoa nheo nheo, thủng thẳng nói: “Theo em thì sao?” Giọng vẫn rất ung dung, nhưng ý tứ xem ra rất ám lạnh, khủng bố.
Cô ngoái đầu, nhìn bức tranh trên tường, vẫn gam màu ấm áp, có vẻ không giống phong cách của anh lắm, nhún vai, hồ hởi nói: “Cho nên, em vẫn nên trở về cái tổ của mình thì hơn.”
Anh sầm mặt ngồi xuống bên cạnh, từ từ ghé lại gần, khẽ nói: “Nói cho em chuyện này... Anh nhận cái giường!”
Thực ra rất nhiều thứ cô nhận, những cái cũ, cái đã qua, và luôn cảm thấy tốt hơn hiện tại.
Anh lạnh giọng “hừ” một tiếng, đặt chiếc bình trong tay lên cái bàn thấp bằng gỗ, quay người bỏ đi.
Tử Mặc cũng mặc kệ, mở ti vi, màn hình tinh thể lỏng sáu mươi, bảy mươi inch mà bỏ không xem, đúng là lãng phí. Cô ôm một cái gối mềm, nằm trên sofa bấm điều khiển lung tung, chẳng có kênh nào hay, cuối cùng đành dừng lại ở kênh thời sự của đài truyền hình trung ương. Nghe giọng lảnh lót của cô phát thanh viên từng chữ đập vào tai, ngày nào cũng là thông tin về thương vong ở Iraq, tin này có lẽ chiếm tới một phần năm thời lượng của chương trình. Nước Mỹ kia thật kỳ quặc, bao nhiêu việc tốt không làm, lại đi làm việc đó... Có hôm Thẩm Tiểu Giai nói với Tiểu Vương: “Người Mỹ kỳ thật! Ngày nào cũng ép nhân dân tệ tăng giá, chúng ta có nên làm xuất khẩu nữa không? Chẳng hiểu dạo trước học tiếng Anh làm gì? Bây giờ ngày nào cũng may áo cho họ! Tức muốn chết!”
Tiểu Vương cũng hùa theo, than vãn: “Giai tiểu thư, trước đây người ta cần học giỏi ngoại ngữ để đi kiếm tiền của chủ nghĩa tư bản!”
Thẩm Tiểu Giai không nhịn được, bật cười: “Đồ quỷ, ý nghĩ hay đấy. Thôi được, tôi khuyên cậu, cố gắng cưới một người Mỹ, nói thẳng ra cũng giống như kiếm tiền của chủ nghĩa tư bản, lại còn có công cống hiến cho đất nước!”, khiến cả phòng cười nghiêng ngả....