Polaroid
Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 06:00 - Ngày 25/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ




Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, cô ôm cái gối bông cười thầm, anh đi ra phòng khách, thấy vậy cúi xuống hỏi: “Cười gì thế? Có chuyện vui vậy sao?”, ngữ khí đã trở lại bình thường.

Cô hít một hơi, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát từ cơ thể anh, thì ra anh vừa đi tắm, vậy là chỉ MC đang nói trên ti vi: “Thấy anh ta quá đẹp trai.”

“Chỉ nói dối!” Anh lẩm bẩm ngồi xuống cạnh cô, xem ti vi một lát, lại quay sang ngắm nghía cô hồi lâu: “Mắt em có vấn đề phải không? Một người siêu đẹp trai đứng ngay trước mặt, lại nói người trong ti vi đẹp trai. Nên đi tậu cái kính áp tròng đi! Hay là để mấy ngày nữa anh đưa em đến đài truyền hình ngắm các chàng thoải mái, đảm bảo sau này không muốn nhìn nữa!”

Cô bắt chước điệu bộ của anh, nhướn nhướn mày, vẻ nghi ngờ: “Có thật không?”

Anh bật cười, có lẽ vì cô bắt chước quá giống: “Cứ đi rồi biết.”

Điện thoại bỗng reo “ting tang ting tang”, biết là của mình, cô định bò dậy lấy nhưng tay anh dài hơn, đã với túi xách đưa cho cô. Cô lục tìm, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Hình Lợi Phong.”

Cô nhấn nút nghe, vừa “a lô” thì đầu dây bên kia lập tức có tiếng cười của Hình Lợi Phong: “Đang bận phải không?”

Cô ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn mình, như thẩm định.

Tử Mặc đứng lên, đi đến bên cửa sổ, trả lời: “Không bận, còn anh?”

Hình Lợi Phong cười ha ha: “Anh cũng rỗi, cho nên mới nghĩ đến em!”

Tử Mặc cũng cười.

“Tối nay đi ăn nhé, anh đến đón.” Hình Lợi Phong lại mời, tháng này anh đã mời mấy lần. Cô ngoái đầu thấy anh đang gục trên thành sofa, chăm chú nhìn cô, lòng cảm thấy bất an, giống như làm việc gì có lỗi, liền từ chối: “Thôi, hôm khác đi, hôm nay em có hẹn rồi.”

“Đàn ông à?” Giang thiếu cười cười nhìn cô tắt máy. Anh và cô đều tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau, xưa nay hầu như không hỏi nhiều, điều này gần như đã trở thành quy ước ngầm, bởi với quan hệ hiện nay của họ thì còn xa mới đến lúc nói với nhau mọi chuyện. Anh hỏi như vậy, coi như đã vượt quá giới hạn, cô chỉ cười, hỏi sang chuyện khác: “Có vấn đề gì sao?” Anh không đáp, chỉ đi đến ôm cô, cắn nhẹ vào chiếc cổ mảnh mai của cô, vừa đau vừa nhột. Tử Mặc đẩy mạnh anh ra: “Thôi, em còn phải đi gặp bạn.” Anh lại bướng bỉnh lấn tới, môi lại ập xuống.

Động tác của anh mỗi lúc một nóng bỏng, cô giãy giụa khỏi tay anh: “Đừng! Ban ngày ban mặt!” Nhưng anh đã ôm ngang cô, trận địa lập tức di chuyển tới phòng ngủ. Lúc trước đi tham quan khắp căn nhà, rõ ràng chỉ liếc thấy phòng ngủ là bỏ chạy, chớp mắt lại tới đây. Những ngày sau, khi cô có mặt ở căn nhà này, hình như phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ.

Có lẽ do không quen, mới sáng sớm Tử Mặc đã tỉnh dậy. Ánh sáng xa lạ, chiếc giường lạ, trần nhà lạ, cái gì cũng lạ khiến đầu óc cô mấy giây sau chưa phản ứng được, đến khi nhìn thấy anh nửa mình trần, nằm ngang chiếm quá nửa giường, mới sực nhớ đây là nhà anh. Cô ngây ra một lát, kéo chăn quấn chặt người, nằm sát mép giường, cách anh rất xa. Bình thường cô thích nhất sáng Chủ nhật, có thể ngủ thoải mái, như những kỳ nghỉ đông hồi nhỏ, bố mẹ không bao giờ đánh thức, cho cô muốn ngủ bao lâu cũng được, nhưng hôm nay muốn ngủ nữa mà không ngủ được.

Ngoái đầu nhìn thấy khuôn mặt anh, mãn nguyện, thảnh thơi như đứa trẻ, trước giờ cô rất ít nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy. Anh đã đưa cô đến đây, hai người lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên cô cảm thấy một sự bồn chồn vô cớ. Đằng nào cũng không ngủ được, cô dứt khoát ngồi đậy.

Ánh nắng đã bắt đầu chiếu vào, nắng mùa thu rất nhạt, uể oải trải đến giữa phòng. Đi vào bếp tìm nồi, lấy canh gà nhân sâm, cẩu khởi (1) tối qua ăn chưa hết, xé nhỏ thịt gà, trút cơm nguội vào nồi hầm nhỏ lửa, lại đi ốp thêm mấy quả trứng.

Xưa nay Tử Mặc không chủ tâm học nấu ăn, hồi học đại học lại quá bận, làm thêm còn chưa đủ, đâu có thời gian dành cho việc đó, đến khi có công việc ổn định mới thật sự muốn học nấu ăn để phục vụ bản thân, cứ có thời gian rỗi là ra siêu thị mua đồ về nấu, vậy là biết làm. Ngoài người nhà, Giang thiếu là người đầu tiên được ăn cơm cô nấu, vốn tưởng anh là người cực kỳ kén ăn, nhưng lại không kén món cô nấu, món nào anh cũng ăn hết sạch.

Giang thiếu cũng đã tỉnh, mắt vẫn nhắm, sờ soạng một hồi không thấy cô đâu, liền choàng áo ngủ đi ra ngoài. Cả căn nhà đã tràn ngập mùi thơm, lòng anh chợt cảm thấy ấm áp, giống như trong những ngày đông giá nhìn thấy ánh đèn ấm áp nhà mình. Biết Tử Mặc đang ở trong bếp, anh đi vào, quả nhiên cô đang đứng chân trần trước bàn bếp, hý hoáy làm gì đó. Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, hít hà mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô, đó hình như không phải mùi nươc hoa, anh chưa bao giờ thấy cô dùng nước hoa, mà chính là mùi cơ thể cô. Ngửi mùi hương đó, lòng anh lại yên bình, giống như mặt biển khi cơn bão lớn đi qua, cuối cùng lại hiền hòa, yên ả.

Cô múc một thìa cháo nếm thử rồi giục anh: “Mau rửa mặt đi, cháo sắp được rồi!”

Anh gục đầu lên vai cô, vẻ mặt viên mãn, lát sau mới buông tay, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Loáng cái đã thấy anh bước ra, khuôn mặt sáng sủa, tinh thần sảng khoái. Anh đón bát cháo trong tay cô, bê đến bàn ăn, lại tranh đi lấy thìa. Thực ra tay nghề của cô cũng chỉ bình thường, anh đã nếm đủ sơn hào hải vị, rất kén ăn, khó chiều, nhưng nhìn cô bận rộn trong bếp, chăm chú nấu nướng, trong lòng giống như có ngọn lửa nhỏ bập bùng nhảy múa, ấm áp, dễ chịu vô cùng.

Hai người lặng lẽ ăn, từ từ thưởng thức. Anh ăn miếng to, phồng má nuốt, nhưng vẫn có vẻ duyên dáng, thanh lịch rất ưa nhìn. Căn phòng ngập tràn bầu không khí yên lành, ấm cúng.

Chuông cửa cũng đến góp vui, reo không ngớt. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh nhìn cô cười an ủi: “Có lẽ là quản lý ở đây.” Mới sáng sớm đã đến, có lẽ ngoài người quản lý khu nhà thì không phải ai khác, hai người tiếp tục tấn công món cháo của mình.

Xem chừng đó không phải là quản lý, cô thoáng liếc, một người đàn ông vận com lê chỉnh tề, có lẽ là cấp dưới của anh hoặc người nào đó có việc muốn nhờ vả, thái độ rất cung kính. Anh mời khách vào thư phòng. Một là cách hơi xa, hai là cô cũng không muốn biết, cho nên khi hai người trao đổi với nhau cô không nghe được gì, chỉ cảm thấy ánh mắt người đàn ông đó liếc lại chỗ mình mấy lần. Cô vẫn thong thả ăn cháo, vừa ăn vừa nghĩ: “Tay nghề của mình hình như dạo này có tiến bộ!”

Khi anh trở lại bàn ăn, cô đã ăn xong, đặt bát xuống, lơ đãng chống cằm. Anh cười, ngó vào bát của cô: “Đã no rồi à? Em ăn như mèo vậy!”

Cô lườm anh: “Như thế gọi là cống hiến cho đất nước, cho thế giới, anh không thấy ở châu Phi bao nhiêu người không có cơm ăn à?”

Tâm trạng anh đang tốt, cười ha ha: “Một nồi to thế này biết giải quyết thế nào?”

Cô đứng lên: “Không ăn em đổ đi!”, rồi làm động tác nhấc nồi.

Anh ngăn lại: “Thôi, thôi, đùa đấy. Anh ăn hết là được chứ gì!”

Cô được thể lấn tới: “Không được bỏ lại một thìa nào hết, nếu không bị phạt rửa bát.”

Anh nhăn nhó nhìn nồi cháo, làu bàu: “Làm sao nhồi hết chỗ này?”

Lòng cô chợt run, như đang cảm động, vội quay ra phòng khách, ngồi trên sofa, cầm điều khiển ti vi bấm loạn xạ.

Anh lần chần trong bếp mãi mới ra. Cô cũng không ngẩng đầu, nói đùa: “Tưởng anh ấp trứng trong đó rồi.” Nói xong, cô đứng dậy vào bếp để rửa bát, vừa nhìn liền nhướn mày ngạc nhiên, Giang thiếu đã dọn dẹp sạch sẽ. Không ngờ anh lại biết làm những việc đó, những việc có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng làm, vừa ngoảnh ra, bắt gặp anh đang nhìn mình, rồi khẽ nói: “Anh đã ăn hết, bát cũng rửa rồi.”...
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
» Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
» Hương Vị Đồng Xanh - Born
» Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
» Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi ! Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
Yêu không hối tiếc - Hân Như Yêu không hối tiếc - Hân Như
Hàng đã nhận, miễn trả lại - Mèo Lười Ngủ Ngày Hàng đã nhận, miễn trả lại - Mèo Lười Ngủ Ngày
Ai hiểu được lòng em - Lục Xu Ai hiểu được lòng em - Lục Xu
Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ
123»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00029s
TextLink: Blog Giải Trí Online