Bành thiếu ngồi bên, nãy giờ vẫn ngó nghiêng quan sát, liền gắp một đũa ấn vào miệng người đó: “Ăn đi, ít lời thôi!”
Anh chàng phồng má trợn mắt nuốt, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, rồi mới kinh ngạc nhìn ông bạn: “Cậu trúng tà hay sao? Ngày thường ăn cay hơn tôi, lại còn tự hào mình kế thừa đức tính tiết kiệm của ông nội là hồng quân cơ mà!”
Bành thiếu cười tủm tỉm: “Không nhìn thấy à? Lại còn sợ làm tôi phá sản? Cậu hò hét gì chứ!” Nói xong, nháy mắt ra hiệu anh ta nhìn sang bên.
Giang thiếu đang gắp thức ăn cho Tử Mặc, còn bản thân thì chưa động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô ăn, một cánh tay để lên tay ghế của cô, miệng mỉm cười, trong dáng điệu lơ đãng đó vẫn có vẻ lịch lãm, kín đáo, hai người hầu như không nói chuyện với nhau, thậm chí không ngồi sát nhau, tay cũng không chạm vào nhau, nhưng lại có một vẻ thân mật khó nói, gần như âu yếm.
Tử Mặc chưa bao giờ nghĩ hai người phù hợp, nhưng kiểu ngồi như vậy, ngôn ngữ cơ thể bộc lộ một cách tự nhiên lại khiến Sính Đình cảm giác có một sự hòa hợp mơ hồ, dường như nên như vậy, ngay từ đầu đã như vậy, cũng nên tiếp tục như vậy!
Khuôn mặt Tử Mặc có nét thanh tú đặc trưng của con gái Giang Nam, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng rất ưa nhìn, càng nhìn càng đẹp, một vẻ đẹp trầm tĩnh, lơ đãng như bất cần khiến người ta phải chú ý, nhưng tính cách lại cương trực, kiên định. Trong lần leo núi năm xưa, Sính Đình bị trẹo chân, không thể đi được, đường núi dốc lại khúc khuỷu, khó đi, Tử Mặc vẫn một mực đòi cõng cô, mà hồi đó hai người cũng chẳng thân thiết lắm. Sở dĩ cô biết Tử Mặc cũng bởi sự bận rộn của Tử Mặc, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Hồi ấy, nếu là người khác, có lẽ họ chỉ chạy đi gọi người đến giúp, chứ không vất vả cõng cô xuống núi như Tử Mặc. Còn nhớ hôm đó, trời tối dần, Tử Mặc vẫn kiên nhẫn từng bước cõng cô lần đi xuống. Con người trầm tĩnh, bướng bỉnh đó đã đi vào lòng cô từ lúc nào cô cũng không hay.
Hai người ngồi trên sofa, trong tay mỗi người bưng một cốc trà hoa cúc. Tử Mặc liếc cô bạn mấy lần, định nói gì lại thôi, thong thả nhấp từng ngụm trà, hương thơm mát thoang thoảng, rất dễ chịu. Lát sau cô quyết định mở miệng: “Thế nào? Hòa giải rồi à?”
Sính Đình chợt đỏ mặt: “Biết nói thế nào? Đành vậy, anh ấy cũng đang làm căng với bố mẹ.” Nghĩa là Tôn Bình Hoa tốt hơn cô nghĩ, có thể vì Sính Đình mà chống lại ông bố quyền lực và bà mẹ khó tính, chứng tỏ cũng nặng tình với Sính Đình, không phụ thâm tình của Sính Đình đối với anh ta. Cô yên lặng ngồi nghe Sính Đình kể: “Mình đã nhìn thấy cô ta.” Thái độ hoàn toàn bình tĩnh! Tử Mặc ngẩng đầu, thấy Sính Đình nhếch mép, nở một nụ cười bất lực và buồn thảm: “Ngoài gia đình quyền thế, cô ta thực sự không có chỗ nào hơn mình!”
Quyền thế, quyền thế! Đầu cô choáng váng, muốn vỡ tung, khi đầu thai sao không biết đường hối lộ các bà mụ!
Sính Đình ngẩng nhìn bạn, chần chừ hồi lâu mà không biết nên nói thế nào, cuối cùng hạ giọng: “Tử Mặc! Con người Giang thiếu, cậu có biết anh ta...” Sính Đình không nói hết, nhưng Tử Mặc vẫn hiểu.
Trong nhà hàng này bật điều hòa, không khí rất ấm áp, nhưng tại sao cô lại cảm thấy lạnh như vậy, trong khi còn khá lâu nữa mới đến mùa đông? Nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong suốt, bên trong là nước trà nóng, hơi ấm truyền đến tay, lan dần ra, cô mới thấy dễ chịu ít nhiều, giống như ánh mặt trời ngày đông tuy yếu ớt nhưng vẫn có hơi ấm. Trong cốc là bông bạch cúc Hàng Châu, cánh nở xòe, màu sắc tươi tắn, nhưng rốt cuộc đó vẫn là đóa hoa đã lìa cành.
Lại im lặng một hồi, lúc ngẩng lên, nhìn thấy Sính Đình đang bối rối, hình như có điều gì muốn nói, cô không nhịn được, bật cười: “Sao phải đắn đo thế, có gì cứ nói thẳng ra, mình không sao đâu. Sợ mình động lòng yêu anh ta thật hả? Hay là sợ anh ta thích chơi thì chơi, muốn gameover thì over?”
Vu Sính Đình hơi cuống: “Tử Mặc, cậu thông minh hơn mình, cậu biết rõ mình chỉ...”
Cô càng cười lớn, chiếc cốc trong tay rung lên, nhưng giọng vẫn bình thường: “Yên tâm đi! Giang thiếu không thích mình, mình cũng không xứng với anh ấy. Mình là người biết điều, cái anh ấy cần mình không có, cái mình cần anh ấy cũng không cho được, cho nên cậu yên tâm!” Người ta không hề có ý nghiêm túc, sao cô có thể động lòng vì người ta!
Tử Mặc cười tươi như hoa, rất đẹp. Thực ra mỗi khi cô cười, cả khuôn mặt sáng bừng làm người khác bất giác ngây ra nhìn, nhưng không biết vì sao, Sính Đình mơ hồ cảm thấy, trong nụ cười đó có vẻ dửng dưng, như tâm trí Tử Mặc đang để tận đâu đâu.
Không ngờ Giang thiếu lại đến, anh tì người vào thành sofa phía sau cô, cũng không giữ ý, bất chấp Sính Đình cũng có mặt ở đó, anh dang tay ôm cô từ phía sau, miệng ghé sát tai cô, giọng trìu mến: “Cười gì vậy?” Vừa rồi tiếng cười của cô lanh lảnh, vang khắp căn phòng, nụ cười thật quyến rũ nhưng anh lại không vui, thầm nghĩ, lẽ ra không nên đưa cô đến đây. Tử Mặc rất ít khi cười như vậy, ngoài lúc xem phim hài, anh ít khi thấy cô cười thoải mái như vậy, càng chưa bao giờ cười như thế với anh.
Cô không ngoái lại: “Chuyện bí mật của phụ nữ, cấm đàn ông tham gia!”
Anh “ồ” một tiếng, kéo tay cô: “Vậy thì đừng nói chuyện đó nữa, đi đánh bài với anh”, giọng âu yếm đến mức không khỏi gây hiểu lầm. Anh ngoái lại, nhìn Sính Đình gật đầu, coi như chào.
Bành thiếu, một trong ba anh chàng đánh bài với cô lần trước, thấy hai người đi đến liền giả bộ giận dữ: “Hai người thông đồng lừa tôi!”
Giang thiếu cười, kéo ghế cho Tử Mặc: “Dạo này cậu vớ bẫm, hầu bao đã quá căng, không tìm cách làm cho vơi bớt giúp cậu, sao tôi đành!”
Trình độ mạt chược của Tử Mặc thực ra rất kém, hôm đó không hiểu sao vận may đến bất ngờ, thắng liên tiếp. Giang thiếu chỉ ngồi bên nhìn, thỉnh thoảng góp ý vài câu, chủ yếu là đưa đồ ăn vặt cho cô.
Thâm tâm cô cũng hiểu, ba người đó nhất định là nể mặt Giang thiếu nên mới nhường cô, có lẽ trước đây họ có việc gì cần nhờ vả anh. Món hời kiểu đó cô cũng không muốn giành lấy, chơi hết hai ván, cô kéo tay anh, nhìn đồng hồ thấy đã gần nửa đêm, nếu chơi tiếp, lại phải đi ăn đêm, rồi còn những trò tiêu khiển khác, không biết lúc nào mới về được.
Cô nghiêng đầu ghé tai anh, nói nhỏ: “Em muốn về!”
Anh mỉm cười, đứng lên, nói: “Các cậu tìm người thế chân đi, chúng tôi về đây!”
Bành thiếu nheo nheo mắt, nói với vẻ thân mật: “Được, được! Đang mong hai người về sớm. Lần nào hai người cũng đánh gọng kìm, lột chúng tôi không còn mảnh giáp!”
Ra khỏi cửa, lại là một trời đầy sao. Môi trường ngoại ô thật tuyệt, không khí trong lành thoang thoảng mùi hương của cỏ cây, giống như hương sen đầu mùa sau cơn mưa, thanh dịu như có như không, làm đầu óc càng tỉnh táo.
Ngoảnh sang nhìn kỹ anh một lát, thì ra quen nhau đã mấy năm, đến giờ cô vẫn có cảm giác hư hư thực thực đối với anh. Chung sống với anh, đối với cô là một sự phóng túng, nhưng chuyện gì cũng phải có kết thúc, sự phóng túng của cô cũng vậy. Chuyện của Sính Đình và Tôn Bình Hoa một lần nữa khiến cô càng hiểu khoảng cách giữa hai người, cô nên rút khỏi cuộc chơi nhân lúc còn chưa lún sâu!
Ngay cả quyết định cũng đến trong phút chốc. Hình như không khí quá lạnh nên cô rất tỉnh táo. Cô quyết định rút khỏi trò chơi này, hơn một năm rồi, trò chơi cũng nên kết thúc, cô không muốn chơi nữa! Mà cô cũng không chơi nổi! Tử Mặc nhắm mắt, dường như mãi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Chúng ta kết thúc ở đây thôi!” Thì ra khi thực sự nói ra cũng không khó khăn như cô tưởng tượng....