- Cô gái đi cùng tôi ấy, cô ấy rời đi lâu chưa?
- Chị ấy đi ngay sau khi cho anh sang phòng mới.
- Cô ấy đã tới đây bao giờ chưa? - Hoàng Anh không hiểu sao tự nhiên lại buột mồm hỏi một câu như thế.
- Đã từng… - Cô gái đáp không hề giấu diếm, nhưng thái độ giống như đã không thể kiên nhẫn mà tiếp chuyện một cách bình thường với anh nữa rồi.
Hoàng Anh định nhờ cô ta gọi cho một chiếc taxi, nhưng thấy thái độ của cô ta như vậy thì anh bỏ ngay ý định đó, một mình đi bộ ra phố và bắt taxi về chỗ gửi xe máy.
Thì ra, Thạch Thảo cũng chẳng thanh cao như cái cách cô ta tỏ ra như thế. Thì ra, chỉ cần có tiền, thì con thiên nga kiêu hãnh ấy cũng sẽ lập tức cúi đầu phục tùng mà thôi. Con gái làm nghề này, làm gì có ai giữ được trinh tiết nữa đâu. Tự nhiên, trong lòng Hoàng Anh có một cảm giác chán ghét tột độ với người con gái mà anh đã từng ví như tờ giấy trắng ấy, và ý nghĩ sẽ tìm lại cô để trả cho cô đôi bông tai cùng tiền công đã hoàn toàn vụt mất.
Thôi, thế này mới là một vụ làm ăn công bằng.
Sau đám cưới của Linh Trang, cô xin nghỉ để cùng chồng đi tuần trăng mật một tuần, cũng là để tránh những ì xèo không đáng có trên công ty. Còn Hoàng Anh, chẳng có nhân viên nào dại dột mà đụng tới trưởng phòng nhân sự cả, thế nên ngoài những lời xì xầm to nhỏ sau lưng, Hoàng Anh vẫn được hưởng những tháng ngày yên bình. Hơn nữa trong mắt những con người này, anh là người bị bỏ rơi chứ không phải kẻ gây tội, và phần nhiều người ta thấy cảm thông và tội nghiệp cho anh hơn. Hầu hết đều tin rằng Hoàng Anh đã sẵn sàng để bắt đầu mối quan hệ mới với cô gái xinh đẹp có cái tên kỳ lạ - Thạch Thảo. Chỉ có Huy và Hạnh là không tin vào mối quan hệ này của anh, nên cứ hễ gặp nhau là họ ra sức gặng hỏi anh về Thạch Thảo cho bằng được. Huy nói rằng chẳng có cô gái nào có thể yên lặng nhìn người yêu mình hát trong đám cưới người yêu cũ, rồi còn tặng cả nhẫn kim cương cho người ta mà có thể bình thản được. Đến Hạnh, cô nàng còn nói một câu phũ phàng hơn:
- Trừ phi nó có bệnh nó mới theo một thằng như ông.
Rồi cô nàng chốt lại một câu:
- Hay là nó có vấn đề về trí não thật?
Lúc nghe câu ấy, thật sự Hoàng Anh chỉ muốn dúi đầu cô nàng vào cốc rượu đốt vừa được cô nàng bartender châm lửa cháy rừng rực trước mặt.
Ban đầu, Hoàng Anh cũng đã từng có ý định đi gặp lại Thạch Thảo để trả lại cho cô số tiền và đôi bông tai mà cô nói là đền bù cho chiếc váy, bởi một người con gái mạnh mẽ và sòng phẳng như thế làm cho anh cực kỳ bội phục. Nhưng sau đó anh quên ngay ý định này, bởi một cô gái làng chơi sẽ chỉ có cơ hội đi qua đời anh một lần mà thôi. Nếu anh và Thạch Thảo có duyên, thì cái duyên ấy cũng kết thúc rồi. Bởi vậy, Hoàng Anh lại trở về với nhịp sống cũ, ngày đi làm, tối đi bar uống rượu với Hạnh hoặc lang thang đâu đó một mình. Tất nhiên anh đã không còn sầu não như trước nữa, tinh thần có phấn chấn hơn, theo như nhận định của Hạnh. Hạnh chẳng mất thời gian để chuốc cho anh say rồi bắt anh khai ra lý lịch của Thạch Thảo, cuối cùng cô nàng chốt lại bằng một câu: “Người như thế mà phải đi làm cái nghề ấy, đúng là khổ!”
Hoàng Anh cười khẩy, anh vốn chẳng quan tâm tới những điều đó. Có thể quay về trạng thái cân bằng như trước khi yêu làm cho anh vô cùng khoan khoái. Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác tự tin của một anh chàng độc thân chính hiệu.
Nhưng cái sự sung sướng ấy của Hoàng Anh cũng chẳng kéo dài được lâu, sau cuộc gọi điện kéo dài tới hơn hai mươi phút của mẹ tối hôm ấy. Mẹ anh thông báo là bố đã nằm viện tỉnh được hai ngày, bác sĩ thông báo về bệnh tình của ông không được khả quan cho lắm, có lẽ cần phải mổ ngay. Bà vừa nói vừa khóc lóc khiến cho Hoàng Anh cũng quýnh quáng cả lên. Cuối cùng bà chốt lại:
- Con thu xếp về thăm bố đi, bận rộn gì mà mấy tháng rồi không về thăm nhà được một lần.
- Vâng, cuối tuần con với Hương sẽ về. - Hoàng Anh hứa - Điều kiện dưới ấy cũng không tốt, có gì bọn con sắp xếp đưa ông lên Hà Nội điều trị luôn.
- Thôi, anh cứ thu xếp mà về ngay đi, con Hương nó đang bận làm luận văn tốt nghiệp, đừng làm em nó phân tâm.
Hương là em gái út của anh, hiện đang là sinh viên năm cuối ngành Tài chính - ngân hàng, một ngành cực kỳ hot vào thời điểm cách đây bốn năm. Cho đến bây giờ, sinh viên chuyên ngành ngân hàng ra trường, có tới quá nửa đi làm trái ngành trái nghề, hoặc phải làm ở những vị trí không tương xứng với năng lực của mình. Hương may mắn hơn vì có một ông anh giỏi giang và có mối quan hệ cực kỳ rộng, lại thêm với việc cô là một sinh viên giỏi, được tốt nghiệp sớm một học kỳ, thế nên cơ hội của cô so với các bạn cùng khóa cũng lớn hơn nhiều. Hương đang thực tập tại một ngân hàng cổ phần lớn ở Hà Nội, cũng không phải ngồi vào vị trí của một giao dịch viên như những sinh viên mới ra trường khác.
- Vâng, thế cuối tuần con về.
- Ừ, thế thì dẫn luôn bạn gái về cho bố xem mặt đi, ông ấy nghe tin mà cứ ngóng mãi đấy. - Mẹ anh chợt đổi giọng, ngọt nhạt căn dặn.
- Bạn gái nào ạ? - Hoàng Anh cảm giác như mình đang bị xỏ mũi chuyện gì đó mà anh không biết.
- Thì bạn gái mới của con ấy. - Giọng mẹ anh vui như nông dân được mùa - Mẹ nghe con Hương nói là bạn gái mới của con xinh lắm, sao không dẫn về cho bố mẹ duyệt?
- Con Hương thì biết gì… - Hoàng Anh vừa nói tới đây thì lại ngậm tăm, chợt nhớ ra Hương đang hẹn hò cùng với một thằng nhóc tập sự ở phòng kinh doanh của Trang, có thể hôm cưới Trang thằng nhóc ấy cũng có mặt và về kể hết cho em gái anh nghe rồi.
Hoàng Anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Lần gần đây nhất khi bố mẹ anh ‘nghe tin’ con trai mình có bạn gái là do sự ‘tuyên truyền’ quá đà của Hạnh ở công ty đã tới tai của Hương, sau đó ông bà đề nghị anh phải mang người yêu về ra mắt ngay lập tức. Khi ấy vừa mới nhận được tin Trang đã đi chụp ảnh cưới nên Hạnh cũng chỉ muốn nói cho sướng mồm, không ngờ lại tạo ra tình huống oái oăm ấy. Anh vội vàng nói dối, vâng vâng dạ dạ, nhưng tới ngày về quê thì lại nói dối rằng “bạn gái” bận đột xuất nên không về chơi được. Lần một. Lần hai. Rồi tới lần thứ ba, hôm ấy, bố anh đã nói một câu khi anh đi: “Mày có thể nói dối cả xã hội, nhưng đừng bao giờ về nói dối bố mẹ. Tao còn đẻ ra mày.”, và Hoàng Anh cảm thấy hơi chán nản khi ông thể hiện gay gắt ra mặt với việc anh lần lữa không chịu lấy vợ. Mẹ anh thì vừa thương con, lại không thể làm trái ý chồng, chỉ có thể sụt sùi khuyên bảo, rằng bố biết ông sống không được thọ nên muốn sớm có cháu trai nối dõi. Đời ông là con trai duy nhất trong nhà, khi lấy vợ ông cũng chỉ có một con trai duy nhất là anh, ông muốn được nhìn thấy cháu đích tôn ra đời thì mới yên lòng đi gặp ông bà, tổ tiên. Thế nên sau hôm ấy, Hoàng Anh đã phải thú nhận với bố mẹ về việc tất cả chỉ là do Hạnh - cô bạn thân của mình - đồng thời còn là con của sếp mình, dựng chuyện lên. Một lần nữa, bố anh lại nói một câu: “Bao giờ có bạn gái thì hãy về nhà!”
Hoàng Anh chán hẳn!
Lần này không thể bổn cũ soạn lại, sử dụng lời nói dối ấy được nữa, cũng không thể nói dối là trò đùa của Hạnh nữa. Thắng, bạn trai của em gái anh đã tận mắt thấy Thạch Thảo, người thật việc thật sờ sờ ra ấy, làm sao chối được nữa.
Hoàng Anh ngán ngẩm đáp cho qua chuyện:
- Vâng, để con hỏi xem cuối tuần này cô ấy có rảnh không? Nếu rảnh con sẽ đưa cô ấy về chơi.
- Cuối tuần thì có gì mà không rảnh. Thế nó làm gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu? - Mẹ anh hỏi dồn....