- Câu chuyện của anh chỉ có vậy thôi sao? Gặp em rồi, anh nghĩ gì?
- Hm... lúc em mới đến, hôm ở trên sân thượng, anh thật sự bối rối, không biết phải làm thế nào, nên anh đuổi em đi. Đến khi về lớp, biết em ngồi ngay dãy bên kia, anh rất vui, có chút hồi hộp, cả buổi chỉ biết gục mặt xuống bàn.
Tôi nghe đến đây không nén nổi mà bật cười thành tiếng. Tình yêu là thứ có quyền năng thay đổi một con người. Một người con trai có lạnh lùng hay sát gái đến mức nào đi nữa, đứng trước người con gái mình yêu, chỉ còn là một tên ngốc chân tay thừa thãi. Hay thậm chí như tôi, sau một vài chuyện không vui đã dần có ác cảm với con trai, nhưng đứng trước Ngạo Quân, điều gì từ anh tôi cũng thấy tốt.
- Còn cười là cho nghỉ nghe. - Anh đe dọa.
- Được rồi, em không cười nữa, anh kể tiếp đi. - Tôi phải rất cố gắng để nén cười.
- Em đến được vài hôm thì thằng Khoa bảo em theo đuổi nó. Lúc đó anh thật sự cảm thấy rất tức em. Nhìn anh hơn hẳn nó, gia cảnh cũng hơn hẳn, lỡ theo người nổi tiếng sao em không theo anh mà lại đi theo nó. Hôm đó anh đã đập vỡ một cái ly, làm cả tay mình bị đứt theo. Anh không muốn tin, nên nói với nó anh không tin. Thế là nó bảo nó sẽ đưa em đến đám cưới của ba anh cho xem. Hôm em đến đó, anh tức đến mức chỉ có thể ngồi uống bia.
- Em còn tưởng vì ba tái hôn nên anh mới như vậy. - Nếu Quân không nói, tôi vĩnh viễn không biết là vì mình. Mà phải nói Anh Khoa là một thằng con trai tồi nhất mà tôi từng gặp. Điêu ngoa, lật lọng và dối trá! Tôi theo cậu ta? Đúng là hoang tưởng!
- Là tại em đó. Việc ba cưới ai anh không can thiệp.
- Sao lúc đó anh không hỏi em? - Tôi cười hì hì.
- Anh sợ em gật đầu, xác nhận lời Khoa nói.
Tôi lại cười, rồi tiếp tục thắc mắc:
- Thế lúc em đến nhà anh sống thì sao?
- Chắc đấy là lần tâm trạng anh phức tạp nhất từ bé đến giờ. Em đến sống cùng một nhà thì vui, nhưng mà lại cảm thấy chẳng còn cơ hội nào với em nữa. Lúc đó anh vừa muốn đóng vai ác đuổi em đi, lại cũng muốn chăm sóc em hết lòng như người nhà thật sự.
- Thế cuối cùng anh đã quyết định thế nào?
- Anh chẳng quyết định gì hết. Tự nhiên mọi thứ cứ vùn vụt đến. Em chia tay với Khoa, rồi em phải nhập viện, tiếp theo, anh lên phòng hiệu trưởng thay em xin lỗi vì việc không mời phụ huynh, rồi nghe thầy ấy nói đã thông cảm cho em, lúc đó anh mới biết về chuyện gia đình em, liền yêu cầu xem học bạ của em.
- Lúc đó... anh có ghét em không?
- Lúc đó anh hối hận vì đã cố tìm ra sự thật. Anh đã quen với việc thấy em trong nhà, em đi rồi mọi thứ trở nên trống rỗng. Anh đã nghĩ biết thế này anh sẽ nhắm mắt cho qua tất cả.
Quân ôm tôi chặt hơn, để tôi áp má vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh thật bình yên. Thì ra, có ưu tú cách mấy, có đẹp trai, lạnh lùng thế nào, trái tim cũng chỉ từ máu và thịt, giống như bao con người khác, cũng có lúc đau thương, cũng có khi hối hận cùng yếu ớt.
- Mà vết bầm trên người em là do anh làm à?
Nghe Quân nói xong, tôi nhổm ngay người dậy, nheo mắt nhìn anh vẻ rất đe dọa:
- Anh còn dám hỏi?
- Anh không nghĩ lúc đó mình mạnh tay đến vậy. - Anh cười yếu ớt.
- Lại còn dám nghĩ em làm gì với ai nữa chứ. Anh giỏi lắm đấy! - Tôi véo nhẹ lên mũi anh.
Quân cười, cầm lấy tay tôi, áp lên má mình:
- Lúc đó ghen mà, có biết gì nữa đâu. Nhưng mà anh đã chuộc tội rồi. Anh xin thầy cho em trực sân thượng đấy thôi. Hơn nữa, anh còn để Nguyệt ở lại lao động cho em đỡ việc, sau đó mới đuổi ra khỏi trường.
- Ơ, hóa ra là anh giúp em à? Hèn gì em thấy mọi chuyện dễ dàng một cách vô lý. - Chuyện của Nguyệt thì tôi biết, còn vấn đề giúp đỡ thì chỉ là chút nghi hoặc trong lòng, nhưng không dám nghĩ đến đó là Quân. Không ngờ là anh thật. Dù giận tôi nhưng vẫn thật tốt với tôi.
- Em giống phù thủy lắm đấy. Ám ảnh anh mãi không thôi. Dù có đang tức giận vì em, anh vẫn không mặc kệ em được. - Quân nhìn tôi, trong đáy mắt là vô vàn dịu dàng, như một hồ nước nóng hiền hòa, ấm áp, dễ chịu và mơn man. Đôi môi hút hồn của anh cong lên, tạo thành một nụ cười thật nhẹ, nhưng đối với tôi, đó là một nụ cười mạnh mẽ lay động lòng người, làm tôi in sâu mãi vào trái tim.
Tôi cũng nhoẻn cười, im lặng không nói, vùi mình trở lại lồng ngực anh. Nằm sát thế này, tôi có thể nhận biết cơ thể anh đã dần hạ sốt. Trong lòng yên tâm hơn cũng là lúc tôi thấm dần cái mệt. Đi cả ngày rồi lại uống bia, tôi cảm thấy khá đuối. Hai mắt díu lại không còn kiểm soát được, tôi từ từ đi vào giấc ngủ.
Chương 20:
Trở lại Đà Lạt, tôi so vai rụt cổ trong chiếc áo ấm Quân đã chuẩn bị từ trước. Tôi đi về miền ấm hơn có hai ngày mà khả năng chịu lạnh đã giảm đi rất nhiều.
Khi chúng tôi về tới nhà là lúc mặt trời cũng đang lặn xuống, cái lạnh ấp ủ không khí trong ánh tịch dương nhàn nhạt. Hoàng hôn mùa đông không đậm màu, chỉ ngúng nguẩy một chút như cô gái đang hờn dỗi, rồi lặn mất tăm nhường chỗ cho màn đêm.
Thoáng một chốc trời đã chuyển xám, những tia nắng cuối ngày an yên đi ngủ, để bóng tối từ từ tràn về.
Đi vào trong nhà, tôi choáng ngợp vì hang đá Giáng sinh và cây thông Noel đã được trang trí trong lúc tôi đi du lịch. Ánh điện lộng lẫy làm cho căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi tôi đắm mình trong làn nước ấm áp để quên đi mệt mỏi, Quân kéo tôi ra ngoài. Bên ngoài khoảng sân rộng lớn kia, những cây thông được trang hoàng bằng vô số vòng dây điện mảnh mai đang thi nhau nhấp nháy, khiến cho bầu không khí trở nên linh hoạt vô cùng. Con đường từ ngoài cổng dẫn vào biệt thự được kéo hai sợi dây điện chạy dài, sau đó là hàng ngàn dây điện bắt ngang qua, trông như một mái hiên làm bằng điện.
Quân và tôi nắm tay nhau, cùng đi bên dưới vòm sáng lấp lánh ấy. Ánh điện làm lòng tôi ấm áp, còn bàn tay Quân lại làm lòng tôi bình yên hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười mãi không thể ngừng lại, đầu ngửa lên nhìn vô vàn nhấp nháy phía trên mình.
- Em nhìn kìa! - Quân chỉ tay về phía nhà Văn.
Tôi cũng theo đó mà nhìn. Cả một căn biệt thự được chạy dây điện theo từng đường nét đang sáng rực lên.
Từ nhà Văn, tôi nhìn sang nhà Khoa, thấy phía trước nhà là vô vàn dây điện trắng xanh được thả từ trên sân thượng xuống đến mặt đất. Điện theo đó chạy dài xuống bên dưới như một dòng thác biết phát sáng, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Tiếp đến là nhà Diệu My. Căn biệt thự này có một mặt bên tường hoàn toàn nhẵn, không có cửa sổ hay thông gió gì. Do đó, người ta dùng dây điện kết thành hình ông già Noel ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo, trên xe có một túi quà thật to. Ở bên dưới, một mái nhà nhỏ xinh xắn, bên trong có một cậu bé đang nằm trên giường, mơ màng trong giấc ngủ bình yên, cuối giường là chiếc vớ đợi quà. Những hình hài được tạo rất khéo, đến tôi đứng xa như thế này cũng có thể thấy rõ từng đường nét.
- Tuyệt thật! - Tôi bật thốt.
- Em sẽ còn được ngắm dài dài. Mỗi năm cho đến lúc ngán cũng vẫn phải nhìn. - Quân cười qua hơi thở.
Nếu mỗi năm vào dịp Giáng sinh, tôi đều có thể cùng anh nhìn những ánh điện vô tri vô giác nhưng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng kia, thì dù có qua bao lâu, phải nhìn đi nhìn lại một kiểu đến mức nào, tôi vẫn thấy mới mẻ và thích thú như ngay lúc này đây.
Tôi và Quân cùng nhau dạo khắp khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp, tận hưởng tiết đông lành lạnh khó tính. Tôi kể cho Quân nghe về những mùa Giáng sinh trước của mình. Mỗi năm vào dịp này, gia đình đều trang trí một cây thông nho nhỏ, ánh điện hoạt bát nhấp nháy trông rất vui mắt. Ba và dì cùng nhau nấu cà ri gà hoặc bò kho, tùy mỗi năm, sau đó tôi và những người bạn thân sẽ chạy ùa vào bàn sau khi nghịch ngợm ở bên ngoài, bị hò hét đi rửa tay, đứa nào cũng qua loa cho xong rồi lại ngồi dính lấy ghế, đợi phần thức ăn và bánh mì của mình. Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến nhà thờ tham dự thánh lễ, sốt sắng nghe tiếng chuông báo hiệu giờ Chúa sinh ra. Mọi thứ khi ấy rất tuyệt, ấm áp và ổn định. Mọi năm đều như thế nhưng tôi không bao giờ thấy nhàm chán. Giáng sinh năm nay, thật may vì Quân đã đến bên tôi, nếu không thì có lẽ sự cô đơn sẽ tìm đến gặm nhấm mọi tế bào, nhấn nhá lôi tuột tôi về miền hồi ức, để rồi nằm co ro rơi nước mắt một mình....