watch sexy videos at nza-vids!
Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 09:47 - Ngày 24/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Thế gian này từng chút đều là Anh - Phạm Anh Thư




Hôm nay Ngọc cùng với “anh trai” đi chơi trước khi người anh ấy trở lại Sài Gòn. Buổi sáng, phát hiện tôi ốm, cậu ấy còn có ý ở lại chăm sóc, nhưng đã bị tôi nhất quyết đuổi ra ngoài. Ấy thế mà đi rồi vẫn không để cho tôi yên, hiện tại đang là nguyên nhân khiến chiếc điện thoại reo ầm ỹ.

- An nghe. - Tôi mệt mỏi bắt máy, cổ họng đau rát nên nói chuyện cũng khó khăn.

- Đã ăn gì chưa An? - Ngọc gấp gáp hỏi.

- Chưa. - Tôi không nghĩ mình đủ sức đi xuống nhà ăn.

- Không ăn làm sao uống thuốc? Không uống thuốc làm sao mà khỏi được? - Ngọc như bà cụ non, càu nhàu giọng nghiêm khắc.

- An ngủ một lát, khá hơn sẽ ăn rồi uống thuốc. Ngọc đi chơi đi! - Tôi rất muốn nói thêm rằng đừng làm phiền nữa, nhưng thiết nghĩ như vậy thì tệ quá. Dù sao cũng là lo lắng cho tôi nên mới gọi.

- Ngọc sẽ về sớm với An. - Ngọc hứa.

- Không cần phải như vậy đâu. Cứ đi chơi thoải mái đi. Thế nhé! - Tôi nặng nhọc nói, cảm thấy rất mệt khi phải hoàn thành một câu dài, vội vàng cúp máy.

Cả người càng lúc càng nóng và hai mắt nặng trĩu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ mê man, cho đến khi chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là Khoa gọi.

- Mở cửa cho tớ! - Tôi vừa nghe máy Khoa đã nói nhanh.

Chuyện gì đây? Đang ở trước cửa phòng sao?

Tôi lật đật ngồi dậy khỏi giường. Rất may ban sáng vì Ngọc lo tôi mệt, trèo lên trèo xuống không tiện, nên bảo tôi nằm xuống tầng dưới, nếu không lúc này không biết làm thế nào xuống giường mà mở cửa cho Khoa.

Bước từng bước khó nhọc đến bên cửa, cả cơ thể tôi mềm nhũn vô lực, mắt gần như tối sầm không nhìn rõ phía trước.

Cánh cửa vừa mở ra, tôi lờ mờ nhìn thấy gương mặt Khoa cũng là lúc hai mắt nặng trĩu khép lại. Tôi nghĩ tôi đã đổ hẳn cơ thể vào người cậu ấy.

***

Khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm này là khi còn bé. Xóm của tôi từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một đứa bé gái, chính là tôi đây, vì không có bạn để cùng chơi búp bê hay bán đồ hàng nên tôi theo mấy đứa bé trai đi quậy phá đủ mọi thứ. Khi đó rất vui, tắm suối cùng hái trộm trái cây, trò nào tôi cũng có mặt.

Nếu thiên nhiên có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, thì xóm tôi lại chia ra từng mùa cho các món đồ chơi như quay, kiếm, diều, bi, hình. Cũng không rõ ai đề ra điều này, chỉ biết mỗi cái đều có mùa của nó, sau đó tuần hoàn từ năm này đến năm khác, không lúc thiếu thú vui.

Đến mùa quay cùng kiếm, gỗ trở nên vô cùng quý giá với bọn trẻ chúng tôi. Tôi theo đám con trai cùng tập tành cầm dao đẽo quay, đẽo kiếm, bị đứt tay không ít lần, cuối cùng có thể làm ra một con quay. Có điều, nó không chịu quay mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy rồi nằm im tại chỗ. So ra thì đẽo kiếm có vẻ khá khẩm hơn vì nó chỉ để cầm trên tay. Đến mùa diều, tôi lại biết thêm một môn nghệ thuật mang tên làm diều, có điều diều của tôi không bay lên, suốt ngày nhằm mặt đất mà cắm đầu xuống, nếu không cũng đảo tròn đến chóng mặt, tiếp theo vẫn là cắm đầu xuống đất. Mùa diều qua đi mùa bi ùa về, đứa con gái là tôi được trao cho nhiệm vụ thiêng liêng nhất đó là làm cái lỗ bắn bi. Sở dĩ tôi chỉ có thể làm lỗ mà không được bắn bởi vì tay tôi không hiểu kiểu gì bắn ra bi không đi xiên thì cũng đi lùi một cách thảm hại, vì thế chỉ có thể ngồi xem mấy đứa trẻ kia vừa bắn vừa cãi nhau ầm ĩ, khi không thể tìm ra ai đúng ai sai sẽ hỏi tôi như một trọng tài. Mùa hình là lúc tôi được chơi nhiều nhất, tạt hình, khẩy hình, về món này tôi không thua một đứa con trai nào.

Sau này khi lớn lên, tôi càng lúc càng tiếc nuối những ngày thơ bé. Lớn rồi, muốn chơi lại những trò đó cũng không phải không thể, có điều không có người cùng chơi nên cảm thấy buồn bã và tiếc nuối hơn nữa.

Khi người ta thật sự lớn khôn, họ sẽ muốn bé lại. Đây là một biểu hiện của trưởng thành và ích kỷ. Con nít vô âu vô lo cùng vui đùa thỏa thích là vì sự nuông chiều của người lớn. Chính vì sung sướng như thế nên mới muốn lại được bé lại, được nuông chiều và chăm sóc. Thế nhưng ai cũng muốn bé lại, không ai muốn làm người lớn. Vì vậy việc khao khát bé lại, muốn những người bên cạnh lại nuông chiều mình lần nữa thực chất là suy nghĩ ích kỷ. Thượng đế không bao giờ ủng hộ nhân loại ích kỷ, cho nên không chấp nhận quay ngược thời gian. Bởi nếu có thì ai cũng sẽ làm như vậy, cả thế giới đều là trẻ con sẽ rất loạn và nhức đầu. Vì thế, tôi khẳng định là mình đang mơ cho nên mới thấy bản thân là một đứa trẻ, đang cười nói bên binh đoàn nhỏ của mình.

Hôm nay chúng tôi tổ chức đua xe, mỗi tay xế đều dắt theo chiếc xe đạp mini có hai bánh phụ.

Tôi chạy về nhà, lấy sáu chiếc caravat của ba, thắt lại rồi cột lên làm băng rôn về đích. Trên cổ còn đeo chiếc còi trúng được từ quay kẹo kéo.

Tôi mặt mũi nghiêm nghị, hai mày chau lại đầy kịch tính, đưa còi lên miệng thổi một tiếng dài. Bốn cậu bạn nghe được hiệu lệnh đồng thời lấy sức đạp mạnh cho xe tiến về phía trước, rất quyết tâm giành chiến thắng trong giải đua này. Cả bốn có thân hình ngang nhau nên gần như ngang tài ngang sức. Đích đến không còn bao xa, tôi âm thầm dự đoán năm nay sẽ có đến bốn nhà quán quân đồng giải nhất vì cả bốn đang chạy bằng nhau. Thế nhưng, không hề có ai giành chiến thắng, cả bốn vừa chạm vào băng rôn về đích đã ngã lăn ra đất, khóc hét lên, ầm ĩ một mảng. Lý do là tôi cột băng rôn quá chặt, nó không tự rơi xuống như trong TV, thứ rơi xuống là bốn cậu bạn của tôi kia. Sau “giải” đua lần đó, tôi bị phạt quỳ nửa tiếng vì dám lấy caravat của ba ra nghịch, còn bị bốn thằng nhóc kia giận cho một ngày. Mặc dù kết quả không mấy hay ho, nhưng đó là một ký ức rất đẹp mà sau này nghĩ lại, tôi vừa bật cười vì sự ngốc nghếch khi ấy, lại vừa muốn bật khóc vì nuối tiếc.

***

Tôi từ từ mở mắt ra, cảm thấy mình rất chính xác khi đoán vừa rồi là một giấc mơ. Ở hiện tại, tôi đang nằm tại giường, trên trán là cái gì đó mát lạnh mà tôi đoán là miếng dán hạ sốt. Tôi thấy Khoa ngồi ở cuối giường, mắt đang nhìn mình chăm chú.

- Đừng cử động! - Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được truyền nước biển.

- Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy? - Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.

- Dù sao cậu cũng biết rồi mà. - Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.

- Tớ với Văn và Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại nên mới biết. - Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.

Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không muốn tiếp tục thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì, chỉ làm mình càng vô dụng hơn khi không còn ai bên cạnh.

- Tớ hỏi này. - Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.

Mệt quá, hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa! Tôi rất mệt và buồn ngủ.

- Cậu đã từng yêu ai chưa? - Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.

Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.

- Có lẽ rồi. - Tôi bình thản trả lời, chẳng thấy có gì phải giấu giếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình.

- Cậu từng bị phản bội chưa? - Khoa tiếp tục hỏi....
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
» Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
» Hương Vị Đồng Xanh - Born
» Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
» Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Hoa tình đẫm máu - Tào Đình Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
Hương Vị Đồng Xanh - Born Hương Vị Đồng Xanh - Born
Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
12345»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00045s
TextLink: Blog Giải Trí Online