Con gái dù mạnh mẽ, cứng rắn đến nhường nào thì vẫn luôn cần và thèm muốn một bờ vai để tựa. Đó là chưa kể có cô gái tự trang bị cho mình một vỏ bọc lạnh lùng nhưng sâu thẳm bên trong là cái phần nữ tính, mềm yếu đến muốn quỵ ngã trước cuộc đời. Vì cần một điểm tựa, cần một chỗ trú chân nên con gái dễ tin và yêu. Yêu say đắm, yêu điên cuồng. Và lắm lúc chấp nhận cả những mối quan hệ không rõ ràng.
***
Ta chẳng nói với người rằng ta yêu người. Ta chẳng bao giờ màu mè khoa trương thứ tình cảm đấy. Ta giản dị và câm lặng. Như một con cún luôn vẫy đuôi khi thấy chủ về, ta ngoan ngoãn và kiên nhẫn chờ đợi ai đó trở về. Ta không đòi hòi, hay chính xác ta biết vị trí của mình ở đâu nên không dám đòi hỏi, không yêu cầu cũng không van nài. Ta im lặng yêu và mong ngóng được yêu. Ta run rẩy đón nhận thứ tình cảm đó mà không lúc nào thôi lo sợ. Cảm giác mất đi cái gì đó vốn dĩ đã không thuộc về mình có khi còn đau đớn hơn cái gì vốn đã là của mình. Thứ đã là của mình thì ít ra trong đời từng 1 lần ta có cảm giác được sở hữu, chiếm đoạt nó. Còn những thứ ngoài kia, của ai đó mà vô tình ta nắm phải tới 1 ngày ta vẫn phải buông tay, để trả ai đó về đúng chỗ của họ.
Ta chưa bao giờ là gì của người, cũng chưa bao giờ được gọi tên cho thành 1 danh phận, chưa bao giờ có 1 thứ tình cảm được xác định rõ ràng. Yêu mà không nói, thích mà chẳng bao giờ thốt nên lời. Cứ như 2 người luôn tự ngầm hiểu với nhau, ngầm mặc định nhìn thấu suy nghĩ của nhau. Ta lặng lẽ phục tùng cái ý muốn của người đó như một thói quen đến khó bỏ. Dù thói quen ấy đâu hẳn đã tốt đẹp gì. Ta ngóng chờ điện thoại mỗi đêm thế mà khi cả tháng mới có 1 cuộc điện thoại bất chợt. Nhận được một tin nhắn vu vơ từ nơi xa xôi nào đó nhưng đủ để nuôi sống cảm giác hạnh phúc trong ta ngày lại ngày. Biết là sẽ không đi đến đâu nhưng ta cứ lao vào, biết là dại khờ nhưng ta lại không thể dứt bỏ. Ta sợ buông tay hay đúng hơn là không muốn buông tay cũng như ta sợ mất đi một bờ vai hờ.
Để đến lúc buông tay rồi, ta mới hụt hẫng rời xa người, ta biết dựa vào đâu?
Một cái hôn rất sâu, một cái ôm thật chặt, một cái nắm tay xuyên suốt mọi cung đường, một cuộc gặp chớp nhoáng. Đấy là tất cả lúc ta là tình nhân. Khi thời gian cứ cô đặc lại và chảy tràn ly thứ ta còn sau mỗi đêm là nỗi nhớ tưởng như hóa điên lên được. Nỗi nhớ bị bủa vây bằng sự câm lặng, ta không thể chia sẻ với ai. Nhớ và thương, yêu và giận, nhưng những lúc ấy ta không thể như những cô gái khác, những cặp đôi khác vồ vập lấy điện thoại mà than thở, mà giận hờn hay khóc lóc sầu thương. Ta phải học cách tự mình vượt qua nỗi đau. Ta biết người chẳng thể là cột mốc để ta bám chặt cho nên ta sống âm thầm và tự gặm nhấm những trải nghiệm ta vấp phải khi tập bơi giữa dòng đời. Thế mà ta vẫn nuôi hi vọng vào cái điểm tựa vô hình, không có thật ấy. Để rồi khi gạt nước mắt quyết định buông tay mối quan hệ chưa được gọi thành tên mới thảng thốt nhận ra ta đau quá nhiều.
Mất bao lâu và mất bao nhiêu để quên một người. Làm sao ta có thể biết được. Nhưng một mối quan hệ nên chấm dứt khi nó tới giới hạn đủ. Gặp nhau đủ lâu, yêu nhau đủ sâu, cảm xúc đủ vỡ òa thì hãy ra đi nếu biết đó không phải là người đàn ông thuộc về mình. Làm tình nhân, hãy buông tay khi ta còn ở thế chủ động. Để với người dù có đi nhưng sẽ còn trân trọng nhau.