"Trúc Linh! Hẹn gặp em ở kiếp sau."
Đôi mắt anh từ từ khép lại, Linh không còn nghe thấy nhịp thở của anh nữa, cơ thể anh lạnh lẽo như một tảng băng.
"Không! Đừng bỏ em!"
"Tỉnh dậy đi Phong!"
"Dậy đi…"
Cô không ngừng gào thét tên anh trong tuyệt vọng, cuối cùng kiệt sức đổ gục xuống đường, mặt áp lên dòng máu vẫn còn hơi ấm. Mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại trong tâm trí là mười đầu ngón tay bấm sâu trên cơ thể anh bị ai đó đến nạy lên từng chiếc, từng chiếc một.
Nơi căn phòng nhỏ mới năm trước còn tràn ngập nụ cười như hoa của cô, hai chiếc chuông gió thủy tinh treo trên cửa sổ bị cơn cuồng phong thổi tung, không hẹn mà cùng nhau rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
***
2014
Sau trận mưa rào trời đất như được gột rửa. Mùi cỏ ướt ngai ngái phảng phất khắp không gian, len lỏi vào từng ngõ ngách trong căn phòng nhỏ. Cô gái ngây dại phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ như đang chờ đợi ai đó, toàn thân ướt sũng vì dính nước mưa.
Chợt một giọng nói ôn tồn vang lên từ phía sau:
"Trúc Linh, em lại thế rồi! Trời mưa thì phải đóng cửa sổ vào chứ!"
Người bác sĩ chỉn chu trong bộ blouse trắng nhìn cô thương cảm, sau đó ra hiệu cho nữ y tá đi cùng lấy khăn lau người cho bệnh nhân.
Linh ngước mắt lên trần nhà, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu lia lịa:
"Không! Em phải mở cửa, em phải đợi Phong đến."
Lời nói vừa dứt thì một cơn gió lướt qua làm cành lá đung đưa. Linh đập đập hai tay vào nhau, reo lên thích thú:
"Phong về rồi!"
"Phong về rồi!"
Cô mừng rỡ nhảy nhót khắp phòng, nhưng chẳng mấy chốc lại xị mặt xuống như đứa trẻ bị mắng, đôi mắt ngấn nước:
"Nhưng mà Phong không thích em…"
"Phong không thích em!"
Người bác sĩ không nén nổi một tiếng thở dài, tiến tới dìu cô trở lại giường.
Từ khi cô phát bệnh đến nay thần trí luôn ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, tính khí hỉ nộ vô thường không cách nào nắm bắt. Cô quên hết bạn bè, người thân, quên luôn bản thân mình là ai, nhưng không thể quên người con trai có tên Thanh Phong ấy. Tuổi xuân tươi đẹp bỗng chốc tan biến sau bốn bức tường lạnh lẽo. Ngày qua ngày cô chỉ biết thẫn thờ ngồi bên khung cửa sổ, chờ đợi một người mãi mãi chẳng thể quay về bên cô nữa. Năm dài tháng rộng chớp mắt đã bốn năm ròng, cô cứ thế ôm chút hy vọng hão huyền mà sống tiếp.
Cửa mở "cạch" một cái, tiếng la hét thảm thiết của những bệnh nhân kích động ngoài hành lang truyền vào bên trong. Trước mặt cô xuất hiện một cốc nước và những viên thuốc màu trắng.
"Trúc Linh, đến giờ uống thuốc rồi em."
"A to nào!"
Linh ngước nhìn người y tá bằng cặp mắt vô hồn, chớp chớp mấy cái. Ngón trỏ đưa lên môi ra dấu im lặng:
"Suỵt! Đừng làm ồn! Thanh Phong đang ngủ."
"Ngoan nào! Muốn gặp Phong thì phải uống thuốc trước đã!"
"Thật không?"
"Thật!"
Cô cười hì hì vài tiếng, ngoan ngoãn mở to miệng. Cánh cửa phòng lần nữa cót két mở ra rồi đóng sập. Bầu không trí trở lại tĩnh mịch đến thê lương.
Cô mơ màng nghe thấy tiếng phong linh từ đâu vọng về, chẳng rõ là hiện thực hay ảo mộng. Tác dụng tức thời của thuốc khiến thân thể rã rời, đầu óc trống rỗng. Cô đặt mình xuống giường, từ từ chìm vào giấc ngủ. Gió lùa qua khung cửa sổ mở toang, mơn trớn vầng trán cô như nụ hôn dịu dàng của anh ngày ấy. Trong cơn mộng mị, cô nghe gió thì thầm bên tai những câu chuyện anh chưa từng kể.
Nhiều năm trước, có một chàng trai lao ra khỏi nhà trong trời mưa như trút nước. Từng hạt mưa cứng như đá vả vào mặt anh đau rát. Đêm đông lác đác mấy bóng người, nước mắt anh hòa cùng nước mưa mặn chát tan trên môi. Ánh đèn cao áp vàng vọt soi tỏ màn mưa dày đặc, soi tỏ cả những đau đớn xé lòng hằn trên gương mặt anh. Mưa càng gấp gáp, những bước chạy của anh càng cuồng loạn. Anh gào thét điên dại, ngửa mặt hỏi trời:
"Tại sao?"
"Tại sao phải là chúng tôi?"
Ông trời nhìn anh nhếch mép cười, lạnh nhạt buông ra hai chữ:
"Định mệnh!"
Trận ốm li bì kéo đến buộc anh nghỉ học liền mấy ngày sau đó.
Nhiều năm trước, khoảnh khắc hai chiếc chuông gió run rẩy phơi mình trong gió đông rét căm. Hai người nhìn nhau tư lự, nụ cười an nhiên nở trên môi tựa nắng vàng rực rỡ bừng sáng ngày nhợt nhạt. Cô phấn khích ôm chầm lấy anh:
"Không ngờ chúng ta giống nhau ngay cả trong suy nghĩ!"
Phong gượng cười quay mặt đi, không phải chưa từng muốn khóc, chỉ là nước mắt chưa kịp rơi xuống đã hóa thành băng:
"Đương nhiên chúng ta phải giống nhau rồi…"
Anh biết mình lỡ lời, không nói tiếp nữa, nhưng gió có thể nghe thấy tiếng lòng anh thổn thức, nỗi đau đè nén bấy lâu bộc phát không cách nào khống chế:
"Đương nhiên chúng ta phải giống nhau rồi…"
"Vì chúng ta là anh em mà!"
Nhiều năm trước, anh khăng khăng đòi đi Mỹ du học. Anh muốn rời khỏi nơi tràn ngập ký ức đau thương này, trốn chạy quá khứ, trốn chạy sự thật, trốn chạy khỏi cô. Nhưng dường như anh quên mất dù có trốn đến tận chân trời góc bể, cũng không cách nào phủ nhận những yêu thương luôn hiện diện trong tim. Ngàn vạn cách đều đã thử qua, anh vẫn không thể quên được cô. Trái tim ương bướng cứ mãi lưu luyến, chẳng chịu từ bỏ. Cuối cùng anh phải thừa nhận định mệnh đã thắng rồi, còn anh chỉ là kẻ thua cuộc đáng thương.
Ra đi sẽ tốt cho tất cả!
Cô tuyệt vọng gọi tên anh trong cơn mơ, nước mắt trào ra trong vô thức, nhỏ xuống thấm đẫm ga trải giường. Bàn tay cô bất giác giơ lên dò dẫm trong không gian ngập gió. Rõ ràng gió ở khắp mọi nơi như anh ở khắp mọi nơi, nhưng tại sao cô không thể tìm thấy anh? Giá như anh thẳng thắn hơn một chút, giá như cô bớt cố chấp đi một chút thì tất cả những bi kịch này đã không xảy ra. Nhưng nếu thẳng thắn và không cố chấp thì đó khôn