Wap đọc truyện Online
Wap đọc truyện Online

Wap Đọc Truyện Online



Bây giờ là: 04:30 - Ngày 25/11/2024
Danh ngôn tình yêu: "Sóng yên biển lặng không tạo ra thủy thủ tài ba" - Ngạn ngữ Châu Phi
₪ THÔNG BÁO TỪ ADMIN
* Thông Báo: Cập Nhật Tên Miền Mới Cho WapSite
Hãy like FanPage để cập nhật những truyện hay nhanh nhất nhá!

Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ




Hình như cô đang nằm mơ, tim đập thình thịch, cả người ngây ra như khúc gỗ, không biết là bao lâu sau, cũng có thể chỉ mấy giây, cô vội nhảy ra ngoài.

Chạy vào phòng tắm, cô nhìn khuôn mặt như được phủ phấn hồng trong gương, khuôn mặt đã đầy đặn trở lại do thời gian vừa rồi được nghỉ ngơi và bồi dưỡng đầy đủ. Hất nước lạnh lên mặt để hạ bớt nhiệt, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong gương vẫn sáng như sao, trong veo, mới hơn một tháng sau cuộc phẫu thuật nhưng đã không còn mảy may dấu vết của một người bệnh.

Rửa mặt, chải đầu xong lại không dám đi ra. Cô nằm yên trên giường giả vờ ngủ, giường đệm vẫn còn mùi hương của anh, lòng càng thêm rối loạn. Còn chưa trấn tĩnh được, đã nghe tiếng anh gọi bên ngoài: “Tử Mặc, dậy chưa?”

Cô bỗng luống cuống, càng ôm chặt chiếc gối. Mặt gối cũng thêu nổi hình con bướm, áp vào mặt, các đường thêu chà ép vào da hơi ngưa ngứa, lại hơi đau đau. Thì ra xưa nay mình ngốc thật, đã nghĩ thế nào thì không có cách gì thay đổi được.

Anh khẽ đẩy cửa bước vào, thấy cô cuộn tròn trong chăn thành một đống nhỏ: “Vẫn ngủ vùi cơ đấy!” Anh mỉm cười vuốt tóc cô, mái tóc đã dài ra kha khá, mềm và trơn giống như cơ thể cô, vừa nghĩ vậy, người anh đã nóng bừng.

Dạo này, ban đêm cô thường ngủ không yên. Bác sĩ nói, giai đoạn vết thương lên da non thường vừa đau vừa ngứa, nhất là rất ngứa, nhưng lại không thể gãi, sẽ rất khó chịu, nhưng Tử Mặc không hề rên, chỉ nhăn mặt xoa nhẹ vết thương, mặc dù vết khâu không lớn nhưng vẫn khó chịu.

Vẫn giả vờ ngủ, nằm im không dám động đậy, cảm giác được anh vuốt ve vết thương thật dễ chịu, tựa như bàn tay bố năm xưa, mỗi lần cô bị sốt, bàn tay bố lại nhẹ nhàng sờ trán, cũng êm ái như vậy...

Lát sau, anh đứng dậy, đi ra. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có lẽ anh đang tắm. Tử Mặc từ từ ngồi dậy, đá tung chiếc gối từ trên giường rơi xuống đất. Ngồi ngây ra một lát, lại bò xuống nhặt lên, trong lòng vẫn rối ren, không hiểu thế nào, cô lại buồn bực ném đi. Anh vừa tắm xong, mặc quần áo bước ra, đúng lúc bắt được chiếc gối: “Sao thế? Mới sáng sớm đã giận dỗi gì mà trút hết vào cái gối vô tội!”

Cô đang bấn loạn, không muốn nhìn anh, liền ngoảnh mặt sang bên: “Buồn chết đi được! Anh cứ ngồi nhà suốt ngày thử xem!”

Anh đang lau tóc bằng chiếc khăn bông to, ngước nhìn cô. Bộ dạng uể oải đó sao lại quyến rũ đến thế! Vừa ngang tàng vừa gợi cảm! Không xuất hiện ở nơi nào long trọng, anh đẹp như thế, quyến rũ như thế để làm gì chứ?!

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Sao hôm nay anh không đi làm?”

Nếu thời gian này không bận công trình, anh đã dành nhiều thời gian hơn cho cô. Thấy Tử Măc có vẻ thật sự bức xúc, anh vội cười dỗ dành: “Được rồi! Hôm nay anh đưa em ra ngoài! Em muốn đi đâu cũng được!”

Lúc đó cô mới nhoẻn miệng cười.



Chương 6: Chia tay



Sự vận động, phát triển của mọi sự vật luôn gắn với những quy tắc nhất định, cuộc sống cũng vậy. Từ đỉnh núi rơi xuống, thực ra không cần quá nhiều thời gian, giống như anh và cô.

Đã hẹn đi ăn ở nhà hàng Pháp. Tử Mặc gần như đã bình phục hoàn toàn, mấy ngày nữa là có thể đi làm nhưng anh không đồng ý, cô đành gọi điện cho sếp Vương, nói là sức khỏe bình phục chậm, muốn xin nghỉ thêm vài ngày nữa, sếp cũng vui vẻ đồng ý, lại cho nghỉ hai tuần.

Đã hẹn sáu rưỡi anh về nhà đón, nhưng buổi chiều ngủ dậy không có việc gì làm, quá chán ngán. Nghĩ bụng đằng nào buổi tối cũng phải ra ngoài, cô quyết định đi luôn, hẹn anh buổi tối đến thẳng nhà hàng chắc cũng không có vấn đề gì. Bình thường anh có giận cũng không cãi vã với cô, sẽ chỉ làm mặt lạnh không nói. Một căn hộ rộng thênh thang chỉ có hai người ở, rất trống trải, lại thêm dạo này cô phải ở lỳ trong nhà, nếu xảy ra chiến tranh lạnh sẽ khó chịu thế nào! Cho nên gần đây cô luôn nghe lời anh, anh không cho phép ăn đồ ăn nhanh kém dinh dưỡng như khoai tây chiên, cô không dám ăn trươc mặt anh, không cho cô xem ti vi quá khuya nên cô chỉ dám xem ban ngày... coi như đã thấu hiểu thế nào là dương thịnh âm suy!

Do mới bình phục sau phẫu thuật, cô cũng thận trọng không dám đi nhiều, chỉ dạo loanh quanh gần khu vực nhà hàng. Đây là con phố sầm uất nhất, đương nhiên có nhiều nhà hàng, cô cũng chẳng muốn mua sắm gì, chủ yếu đi dạo cho đỡ buồn. Theo kinh nghiệm những lần đi mua đồ trước đây, sự khác biệt lớn nhất giữa cửa hiệu nổi tiếng và cửa hiệu bình thường là ở khâu phục vụ. Khách vừa bước vào là các cô nhân viên với ánh mắt tinh tường, dầy dạn kinh nghiệm, chỉ liếc thôi là phân biệt được đẳng cấp qua trang phục trên người khách, từ đó quyết định thái độ phục vụ.

Tử Mặc ăn vận rất bình thường, áo phông rộng thùng thình, quần jean, lại đi đôi xăng đan da, nhưng các cô nhân viên của cửa hàng vẫn cung kính, lịch thiệp, miệng cười tươi như hoa, giới thiệu những bộ váy áo, nói là mẫu mới nhất của mùa hè này.

Cô cũng ngắm nghía một hồi, hàng ren đang là mốt năm nay, rất quý phái, khác hẳn phong cách tiện lợi, thoải mái hằng ngày của cô, nhưng vẫn cầm vài bộ ướm lên người, tỏ vẻ không hài lòng.

Bước ra khỏi cánh cửa kính do cô nhân viên lịch sự kéo ra, vẫn còn đang băn khoăn không biết tại sao hôm nay lại được mấy cô kia chăm sóc nhiệt tình như vậy, nhìn vào cửa kính, mới giật mình vỡ lẽ. Thì ra tay cô khoác chiếc túi xách nhãn hiệu Chanel anh tặng, cô có thói quen nhét vào túi đủ thứ lặt vặt, thấy cái túi to như vậy nên tiện tay mang đi. Lần trước Thẩm Tiểu Giai còn hỏi: “Mới trúng mánh hay sao mà lại xài cái túi xịn thế này?”

Cô cười, trả lời: “Hàng Quảng Châu loại A, hai trăm sáu mươi tệ, nếu cậu thích mình giảm giá cho, lấy cậu hai trăm rưỡi!”

Thẩm Tiểu Giai vớ tập tài liệu ném cô: “Đã không có tiền còn sĩ, cậu mới dùng đồ hai trăm rưỡi!”

Tiện đường cô rẽ vào một cửa hiệu nổi tiếng của châu Âu, chuyên bán trang phục dành cho nam giới, trông rất phong cách. Com lê, sơ mi, cà vạt và các loại phụ kiện kiểu dáng nghiêm túc hơi cổ điển, màu sắc cũng thiên về các màu truyền thống, nhất là màu đen và xanh lam đặt bên cạnh những kiểu dáng, màu sắc đang thịnh hành trông cực kỳ nam tính, lại sang trọng, rất phù hợp với anh.

Dạo một vòng, thấy có mấy bộ quần áo ưng ý, nghĩ đến việc xưa nay anh thường xuyên tặng quà cho mình, cũng nên có đi có lại cho phải đạo.

Nhà hàng Pháp bài trí theo phong cách đặc trưng của người Pháp, lãng mạn, thoải mái và dễ chịu. Cô vừa đẩy cửa vào đã được đội ngũ phục vụ cung kính đón tiếp. Giang Tu Nhân đã đặt chỗ trước, nên cô đành phải báo danh, sau đó được phục vụ dẫn vào phòng riêng. Anh vốn thích yên tĩnh, ngoài những lúc bất đắc dĩ, hầu như anh không thích ăn ở phòng rộng.

Khăn trải bàn bằng ren, đèn chùm pha lê, kính cửa hoa văn nổi, lấp lánh sang trọng. Tử Mặc gọi một tách cà phê, vừa nhâm nhi vừa đợi anh. Cũng may anh không có ở đây, nếu không nhất định sẽ không cho cô uống, vì nếu cô uống cà phê, nhất định buổi tối mắt sẽ mở trừng trừng, trằn trọc đến sáng. Từng được trải nghiệm một lần, nghĩ đến lợi ích của mình, anh nhất định không cho cô uống cà phê buổi tối nữa.

Cũng không soi gương nhìn lại mình, bản thân anh bình thường uống cà phê như nước. Khi cô ngồi trên thảm xem phim, anh thích tự tay đun cà phê. Cà phê Kopi Luwak (1) đặc sản của Indonesia, nghe nói là loại cà phê đắt nhất thế giới hiện nay, do sản lượng có hạn, cách pha cũng hết sức đặc biệt. Vì sao đặc biệt? Là bởi hạt cà phê này được loài chồn châu Á ăn xong, thải qua đường tiêu hóa nên mới có vị thơm đặc biệt không thể nào thay thế, bởi quá trình tiêu hóa của chồn sẽ phân giải protein có trong cà phê thành phân tử nhỏ hơn, ngoài ra, một số chất khiến cà phê có vị đắng cũng bị loại bỏ hoàn toàn trong quá trình đó. Do vậy, loại cà phê này càng có hương thơm đặc biệt, đến nỗi mỗi khi anh uống loại cà phê đó, cô lại giả bộ buồn nôn, nhăn mặt, lè lưỡi khiêu khích: “Trời ơi, mùi gì kinh thế? Mau mở cửa ra!”, khiến anh dở khóc dở cười....
Chia sẻ bài viết: SMS Google Zing Facebook Twitter
Bạn có thể đánh dấu, lưu lại trang để lần sau đọc tiếp.
Đánh dấu bài viết | Quản lý
Cảm nhận về bài viết
Không spam, nói tục, chửi thề nếu bạn là người có văn hoá




Cùng chuyên mục
» Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
» Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
» Hương Vị Đồng Xanh - Born
» Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Thư Nghi
» Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
Hoa tình đẫm máu - Tào Đình Hoa tình đẫm máu - Tào Đình
Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
Hương Vị Đồng Xanh - Born Hương Vị Đồng Xanh - Born
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề
Đèn Không Hắt Bóng - Watanabe Dzunichi Đèn Không Hắt Bóng - Watanabe Dzunichi
1234»
thong bao tu admin Game Online Miễn Phí Hót Nhất
Từ Khoá:
Wap đọc truyện Online
Bạn đang đọc truyện tại TraSua360.Mobie.In -

wap đọc truyện Online

,

wap đọc truyện hay

,

wap đọc truyện teen full

với nhiều thể loại như:

truyện ngôn tình

,

hạt giống tâm hồn

,

truyện teen

,

tiểu thuyết

... hay nhất, mới nhất được cập nhật thường xuyên từ nhiều nguồn.
C-STAT
Bản quyền ©
TimeLoad : 0.00035s
TextLink: Blog Giải Trí Online

Disneyland 1972 Love the old s